Tần Chiêu bật cười thành tiếng.
Cảnh Lê nhíu mày không vui: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì."
Tần Chiêu nghiêng đầu ho một tiếng, thu lại nụ cười: "Vào nhà trước rồi nói."
Hai người vào sân, Tần Chiêu tiện tay đặt đồ lên bàn, vào nhà thay y phục.
Cảnh Lê vẫn đang đợi hắn giải thích: "..."
Người này làm gì đây!
Cảnh Lê nhìn giỏ tre trên bàn, muốn xem lại không dám xem. Theo lý mà nói thì đó là đồ do cô nương kia tặng Tần Chiêu, cậu không nên tùy tiện mở ra, nhưng nếu không xem...
Cậu không nuốt trôi cục tức này.
Cảnh Lê vẫn luôn biết, trong thôn có không ít người thầm có ý với Tần Chiêu. Vẻ ngoài Tần Chiêu tuấn tú, bệnh tình đang chuyển biến tốt, bây giờ lại thêm danh tiếng trên trấn, có người chú ý đến hắn là chuyện hết sức bình thường.
Cậu vẫn chưa quên chuyện của A Tú trước đây.
Nhưng chuyện đó chỉ có nhà cậu và người nhà họ Lý biết, đa số mọi người trong thôn đều không biết, cho nên... Thực chất Tần Chiêu chưa từng thể hiện công khai rằng bản thân hắn không muốn lấy vợ.
Còn phu lang, bất luận là sơn thôn hay thành trấn, vị trí của phu lang thấp hơn nhiều so với chính thất, không ai đặt bọn họ vào mắt.
Tần Chiêu đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng khó mà đảm bảo người khác không nghĩ như thế.
Cảnh Lê cơ bản có thể cảm nhận phiền muộn của bản thân từ đâu mà đến.
Cậu không phải là song nhi bấm bụng chịu đựng ở thời đại này, cậu là một nam nhân bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196999/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.