Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
Phương Thiên Ứng ra tay hào phóng, trực tiếp tới tửu lâu tốt nhất trên trấn. Bốn người ngồi trong nhã gian ở tầng ba, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ trấn.
Trung thu, trên trấn vô cùng náo nhiệt.
Trời vẫn chưa tối hẳn mà ven đường đã giăng đầy hoa đăng, chỉ chờ màn đêm buông xuống là thắp lên.
"Đệ đã sớm biết Tần đại ca học thức cao, chẳng ngờ huynh làm thơ cũng lợi hại như thế." Phương Thiên Ứng đọc lại hai câu thơ nghe được từ người hầu trong nhà, tán dương, "Hay, quả nhiên là cực hay."
Trần Ngạn An gẩy gẩy rau trong đồ ăn, nghe nói thì cười nhạo: "Ôi chao Phương tiểu thiếu gia, ngươi nghe hiểu thơ à?"
"Sao ta lại nghe không hiểu chứ? Ngươi cho là bản thiếu gia ngực không vết mực đấy à?" Phương Thiên Ứng cười mắng, "Ăn của ngươi đi, mấy ngày không gặp mà sao ăn ít thế? Giảm béo à?"
Trần Ngạn An hơi dừng động tác lại, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Ai, ai cần ngươi lo!"
Phương Thiên Ứng có hiểu câu thơ kia hay không thì không rõ, nhưng Cảnh Lê đúng thật là nghe không hiểu mô tê gì. Trình độ giám thưởng thi từ của cậu còn chưa tới mức đó, chỉ nghe Phương Thiên Ứng nói Tần Chiêu đối được câu thơ mà sĩ tử khắp thiên hạ đều không đối được.
Không hổ là Tần Chiêu.
Cảnh Lê len lén nhéo tay Tần Chiêu dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật lợi hại."
Tần Chiêu đang gắp thức ăn cho y, nhìn thấy nét mặt cá nhỏ nhà mình thì trong lòng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196995/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.