Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Cảnh Lê nhanh chóng cảm nhận được chỗ tốt khi tay bị thương.
"... Há miệng." Tần Chiêu múc muỗng cháo, thổi nguội đút đến bên miệng Cảnh Lê.
Cháo là nấu từ gạo, bỏ chút rau cải cắt nhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu vừng, nấu mềm nhừ hợp khẩu vị.
Cảnh Lê vừa ăn một miếng, dạ dày cũng ấm lên.
Quả nhiên cậu vẫn thích cảm giác này, mỗi ngày không cần làm gì, có người giúp cậu làm hết mọi việc, còn có người đút cậu ăn.
Làm sủng vật hết ăn lại uống thật tốt biết bao.
Tần Chiêu khẽ cười, lại đút cho cậu một muỗng: "Vậy ngươi muốn làm sủng vật, hay là muốn làm phu lang của ta?"
Cảnh Lê không cẩn thận nói ra tiếng lòng, cũng không xấu hổ, nghiêm túc suy tư trong chốc lát: "Thì không phải đều được sao? Nửa này nửa kia!"
Tay Tần Chiêu ngừng một lát, không biết nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng.
Cảnh Lê: "?"
"Nửa này nửa kia ý là..." Tần Chiêu chậm rãi nói, "Ban ngày làm sủng vật, ban đêm làm phu lang?"
Cảnh Lê: "..."
Cậu hơi sững sờ một chút mới hậu tri hậu giác nghe hiểu ý của Tần Chiêu, trong nháy mắt tai đỏ bừng.
Này này này, người này làm sao có thể nói lời hạ lưu như vậy!
Cảnh Lê xấu hổ buồn bực trợn mắt nhìn người trước mặt một lúc. Trước đây cậu còn nghĩ người này đường hoàng chính trực, thanh tâm quả dục, hoàn toàn không có ý nghĩ này nọ!
"Được rồi, đừng giận." Tần Chiêu vội vàng vuốt lông, "Ta nói đùa."
Cảnh Lê: "Hừ."
Tần Chiêu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196993/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.