Chuyển ngữ: Mây
Chỉnh sửa: Sunny
Cảnh Lê cảm thấy mấy chuyện linh tinh lộn xộn kia đã quấy rối suy nghĩ của mình rồi, làm ý thức mơ mơ hồ hồ.
Nếu không, sao cậu lại nghe thấy Tần Chiêu nói với cậu... nói với cậu...
Cảnh Lê ngây người nhìn Tần Chiêu, người kia đi tới trước mặt cậu, cười cười: "Sao lại ngốc ra đấy rồi?"
"Ta... Ngươi..." Cảnh Lê mở mở miệng, cảm thấy vành tai nóng lên, "Ngươi, ngươi vừa mới nói..."
Tần Chiêu hơi cúi người, vừa nhẹ nhàng vén mái tóc đang xõa ra sau tai của Cảnh Lê, vừa chậm rãi nói: "Ta vừa nói, ngoại trừ chuyện có thích ta hay không, chuyện khác từ từ nghĩ."
Chỉ có chuyện này, không thể trì hoãn nữa.
Cho dù quá khứ của Tần Chiêu rối loạn bất định, lo lắng thân phận hai người khác biệt, sợ tâm tư đối phương đơn thuần không hiểu tình ái, nhưng sau nụ hôn ngày hôm ấy, hết thảy những điều đó không còn tồn tại nữa.
Cá chép nhỏ thích hắn.
"Ngươi hiểu mà đúng không?" Tần Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi hiểu mà."
Hiểu được tình cảm đó là gì, hiểu được sự dựa dẫm và quan tâm đó đến từ đâu.
Cảnh Lê dường như hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, Tần Chiêu ghé sát như vậy, hương thảo dược thanh mát kia lấn át toàn bộ mùi bồ kết trên người cậu.
Cậu không hiểu đâu á...
Không hiểu tại sao Tần Chiêu bất ngờ nói như vậy, rõ ràng bọn họ vừa nãy... vừa nãy đang nói tới cái gì nhỉ?
Dáng vẻ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196982/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.