Editor: Han
Tiểu nhị vừa nói xong, xoay người đi đến bàn khác châm trà.
Tờ cáo thị yên lặng nằm trên bàn bọn họ, khiến không khí trong phút chốc bỗng rơi vào yên lặng, hai ánh mắt nhìn về phía Cảnh Lê.
Cá chép nhỏ nuốt miếng bánh ngọt trong miệng giữa cái nhìn chăm chú của bọn họ, sợ hãi rụt về sau một chút.
Nhìn cái gì mà nhìn! Lẽ nào bọn họ thật sự định đem cậu đến trấn gì đó sao?
Sao cậu có thể là cá chép gấm được, rõ ràng cậu xui xẻo như vậy!
Trong yên tĩnh dài dằng dặc, vẫn là Tần Chiêu lấy lại tinh thần trước, thở dài một hơi: "Ăn cơm trước đi."
"Ngươi vẫn còn lòng dạ để ăn à?"
Bây giờ Trần Ngạn An nhìn cá chép nhỏ giống như nhìn thấy một nghìn lượng, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên. Nhưng dù sao đây cũng là cá của Tần Chiêu, có đáng giá thế nào đi chăng nữa cũng không tới lượt cậu ta.
Trần Ngạn An hắng giọng nói: "Tần đại ca, chúng ta có cần đi lên phố xem lại tờ cáo thị kia không? Con cá này cũng là dạo gần đây ngươi mới nhặt về, lỡ... lỡ như đúng là nó, vậy thì cả đời này chẳng cần lo ăn uống nữa."
Tần Chiêu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm trước."
Dường như hắn không nghe lọt lời của tiểu nhị kia, động tác ăn cơm không nhanh không chậm, trước sau vẫn là dáng vẻ thanh nhã.
Còn cá chép nhỏ thì cho rằng bản thân mình là một người xui xẻo, không thể nào đáng giá như vậy được, không tim không phổi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1196963/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.