Trước đó, sở dĩ Mạc Sơ Quyết chọn cửa hàng này là bởi các lượt đánh giá đều theo hướng khen ngợi, mấy bình luận cũng có độ tin cậy khá cao, điểm đánh giá lên đến 5.0 sao.
Cuối cùng cậu đã biết tại sao đánh giá lại cao đến vậy. Cậu mua tổng cộng hai sản phẩm và một món nhỏ tặng kèm, kết quả ông chủ gửi cho cậu một hộp to ú ụ!
Thật thà thế không biết! Mạc Sơ Quyết dở khóc dở cười lấy ra xem. Ngoài bôi trơn và bao cao su cậu mua thì có một cái đuôi thỏ tặng kèm, còn lại là mấy món đồ chơi đủ thứ kiểu dáng, ngoài ra còn một bộ hầu gái tình.thú.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc váy và cặp tất đen trong túi, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ông chủ à, ông kinh doanh kiểu này không sợ lỗ à?
Bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói điềm tĩnh của Dụ Quy Tinh vang lên: "Đến giờ cơm rồi, mau ra ăn".
Mạc Sơ Quyết giật bắn, vội vàng nhét đồ trở lại hộp, hoảng hốt đáp: "Chờ chút, em ra liền".
Cậu sợ Dụ Quy Tinh đi vào, nhưng đối phương chỉ đáp lại một tiếng rồi rời đi như thể hoàn toàn không tò mò về thứ mà cậu đã mua.
Điều này khiến cảnh giác trong lòng Mạc Sơ Quyết hạ đi phân nửa. Lão lưu manh Dụ Quy Tinh vậy mà cũng có mặt chính trực, nhất định do hắn thấy nhiều hiểu rộng nên không mấy hứng thú với thứ mình mua nữa.
Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết suýt chút nữa ghen tỵ với chính mình.
Cậu hứ hai tiếng, giấy kỹ chiếc hộp rồi mở cửa ra ngoài.
Dụ Quy Tinh và dì giúp việc đang đứng nói chuyện bên bàn ăn. Nghe tiếng bước chân, Dụ Quy Tinh quay đầu nói: "Ăn cơm, em rửa tay đi".
Dì giúp việc mỉm cười với bọn họ: "Nếu không có gì nữa thì dì về trước đây".
Dụ Quy Tinh nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó đi vào bếp.
Mạc Sơ Quyết thấy hắn đi khuất mới cười tít mắt với dì giúp việc: "Cảm ơn dì hôm nay dạy con nấu ăn, mai gặp ạ".
Dì giúp việc nghe vậy liền sửng sốt: "Hả? Mai dì không đến đâu, Dụ tiên sinh không nói con biết à?".
Mạc Sơ Quyết bối rối, nếu ngày mai dì không đến thì ai nấu cơm, chẳng lẽ Dụ Quy Tinh muốn dẫn cậu đi ăn?
Cậu lắc đầu: "Anh ấy không nói với con".
Lần này đến lượt dì giúp việc lúng túng, đều tại bà nhiều chuyện: "Chắc Dụ tiên sinh quên mất".
Chờ người đi rồi, Mạc Sơ Quyết mới vào bếp, thấy Dụ Quy Tinh đang đứng trước kệ bếp quay lưng về phía cậu, chẳng biết đang làm gì.
Cậu bước tới chộp lấy vai hắn, thò đầu nhìn. Trên thớt là một quả dưa chuột được đập thành nhiều khúc, Dụ Quy Tinh một tay cầm dao, một tay giữ dưa chuột nhanh nhẹn cắt thành từng miếng nhỏ.
"Anh đang làm gì đó?".
Dụ Quy Tinh thuận thế hôn lên má cậu: "Nộm chưa chuột. Em muốn cay hay không cay? Nếu không cay thì anh cho thêm ít đường".
"Không sao, cay nhiều mới ngo...". Lời còn chưa dứt, Mạc Sơ Quyết sực nhớ tối nay mình định làm gì, thoáng cái ỉu xìu: "Không cay".
Từ nhỏ Mạc Sơ Quyết đã thích ăn cay, hai bên gia đình đều biết. Trần Cửu Cửu thường cảm thán Mạc Sơ Quyết trông trắng trẻo sạch sẽ thế kia nhưng ăn ớt rất đỉnh.
Mạc Sơ Quyết nhìn hắn, tên này thực sự không biết hay là giả vờ không biết đấy?
Cậu im lặng, thôi để đầu trên vai Dụ Quy Tinh: "Không cần".
Dụ Quy Tinh quan sát đối phương trong chốc lát, vỗ eo cậu: "Được, vậy em ra ngoài chờ đi, anh ra ngay".
Quả nhiên món nộm dưa leo chỉ cho thêm đường, vị ngọt thanh, làm món tráng miệng sau bữa ăn thật sự rất ngon.
Ăn xong, hai người ngồi trên sô pha ngoài phòng khách xem TV.
TV đang phát một bộ phim tình cảm đô thị cũ rích. Mạc Sơ Quyết rượu thịt no nê, toàn thân ấm áp, càng xem càng buồn ngủ, đầu nhỏ gục lên gục xuống bắt đầu ngủ gật.
Dụ Quy Tinh thuần thục kéo người vào lòng, hôn lên đỉnh tóc. Nào ngờ Mạc Sơ Quyết thường ngủ say như chết đột nhiên tỉnh dậy, mắt nhập nhèm hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?".
"Không được...". Mạc Sơ Quyết lắc đầu, mơ màng ngồi dậy đi vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sớm thế này, sinh hoạt về đêm còn chưa bắt đầu đâu, em không thể gãy sớm được".
Dụ Quy Tinh không nghe đối phương nói gì, chỉ nhìn thấy cậu bước đi loạng chạng, hắn cau mày nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo ngã".
Mạc Sơ Quyết phất tay về phía sau rồi đóng sầm cửa lại, để lại Dụ Quy Tinh bất lực ngồi trong phòng khách.
Cậu tắm rửa rất lâu. Ban đầu định tắm vòi sen, sau đó nhớ đến kế hoạch tối nay nên dứt khoát ngâm bồn để đảm bảo toàn thân trên dưới đều thơm tho.
Ai ngờ ngâm một lần tận nửa tiếng.
Dụ Quy Tinh dần mất kiên nhẫn, tắm lâu đến mấy cũng nửa tiếng là cùng?
Hắn gõ cửa vài lần nhưng không ai đáp. Cũng may Mạc Sơ Quyết không khóa cửa phòng tắm, hắn liền xông thẳng vào, sau đó thấy cảnh heo con cả người đầy bọt trắng đang ngủ ngon lành.
Dụ Quy Tinh quen rồi. Hắn nhanh chóng rửa sạch bọt tắm trên người cậu, sau đó bọc người trong khăn tắm rồi bế về đặt lên giường ngủ.
Suốt quá trình, Mạc Sơ Quyết tỉnh lại một lần, thấy đối phương là hắn thì nhắm mắt ngủ tiếp.
Dụ Quy Tinh hoài nghi kiếp trước của bạn trai mình chính là gối tinh.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ.
Căn hộ này có hướng sáng rất tốt, nhất là phòng ngủ chính. Đêm qua Dụ Quy Tinh quên kéo rèm, nắng sớm xuyên thẳng qua cửa kính sát đất phủ kín lên chăn đệm.
Mạc Sơ Quyết lầm bầm gì đó, vùi đầu vào chăn như thỏ nhỏ lén lút trốn vào trong hang.
Dụ Quy Tinh dậy sớm hơn, thấy đối phương khó chịu nên xuống giường kéo rèm lại.
Rèm cửa có ba lớp, gồm một tấm voan mỏng, một lớp vải màu sáng và một bức rèm đen.
Dụ Quy Tinh dứt khoát kéo cả ba lớp lại, ánh sáng gần như bị chặn hoàn toàn, chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng tối.
Không hiểu tại sao, trong cảnh vật tối tăm như vậy, Mạc Sơ Quyết lại tỉnh dậy.
Cậu dụi mắt, nhìn người đứng bên mép giường, cất giọng dinh dính khàn khàn của buổi sớm: "Sao em ở đây? Không phải mới nãy đang tắm sao?".
"Em còn dám hỏi, tắm thôi mà cũng ngủ được, lần sau không được thế nữa". Dụ Quy Tinh nói xong, lại bổ sung thêm: "Là anh ôm em về đây. Cũng may em không khóa cửa, bằng không anh chỉ có thể phá khóa xông vào".
Mạc Sơ Quyết cúi đầu nhìn, quả nhiên người trần như nhộng. Dụ Quy Tinh không chịu mặc quần áo cho cậu!
Nhưng mà không sao, hí hí, dù gì lát nữa cũng phải cởi.
Nghĩ vậy, cậu ngồi quỳ trên giường, hai tay quàng qua cổ Dụ Quy Tinh, hôn lên khóe môi hắn, ý tứ rõ ràng.
Cậu chớp mắt: không phải anh nói buổi tối sẽ dạy dỗ em một trận sao?
Dụ Quy Tinh nhếch môi nhìn cậu: "Thì ra em thích kiểu này".
Mạc Sơ Quyết nghiêng đầu khó hiểu: "Cái gì?".
Dụ Quy Tinh hôn lên dái tai người trước mặt, cười khẽ: "Dâm loạn giữa ban ngày".
Cơ thể Mạc Sơ Quyết cứng đờ, chầm chậm quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Mặc dù đã bị bức rèm che gần hết, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vài tia sáng mờ nhạt xuyên qua.
Dụ Quy Tinh đưa điện thoại cho cậu, trên màn hình hiện con số sáng chói – 08:28.
Thế mà đã tám giờ rưỡi.
Chẳng lẽ lý do cậu cảm thấy giấc ngủ này hết sức sảng khoái là bởi đã qua sáng hôm sau? Thế hóa ra mọi chuẩn bị của cậu đều đổ sông đổ biển rồi ư!
Mạc Sơ Quyết tức muốn đấm giường.
Dụ Quy Tinh thưởng thức đủ biểu cảm sinh động trên mặt đối phương rồi mới thong thả mở miệng: "Nhưng nếu em thích, anh vẫn có thể thỏa mãn em".
Nói đoạn, hắn ném điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó cởi từng chiếc cúc áo. Cứ như vậy, áo sơ mi vừa mặc xong bị hắn tàn nhẫn quăng dưới sàn.
Cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ hiện ra trước mặt, Mạc Sơ Quyết lập tức sợ hãi: "Ai thích, anh đừng có vu khống. Em nghĩ chúng ta vẫn nên duy trì tình anh em trong sáng xã hội chủ nghĩa thì hơn".
Dụ Quy Tinh chống một chân lên giường, cúi người kề sát: "Hửm?".
Mạc Sơ Quyết bị luồng khí nóng hổi phả ra từ mũi đối phương làm cho đỏ mặt: "Em nói đùa thôi, anh đừng xem..."
Chưa dứt câu, người trước mặt đã không kìm được hôn tới, ép chặt cậu vào đầu giường, không thể động đậy.
Mạc Sơ Quyết có cảm tưởng mình chính là con cá trên thớt mặc người mổ xẻ, bất luận vùng vẫy kịch liệt đến đâu cũng bị người ta đè chặt.
Qua mười phút ngắn ngủi, cậu bị Dụ Quy Tinh hôn đỏ ửng cả người, nước mắt không ngừng rơi xuống, dáng vẻ thút tha thút thít y hệt thỏ con.
Nước mắt là chất kích thích ham muốn ngược đãi lẫn mong muốn bảo vệ của đàn ông, vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.
Dụ Quy Tinh giam cậu trong lồng ngực, không ngừng hôn hít an ủi. Thực ra chính bản thân hắn cũng bị giày vò vô cùng khó chịu. Cả hai đều là người trưởng thành, lại là quan hệ bạn trai chân chính, dù phát sinh chuyện gì cũng đều hợp tình hợp lí.
Cứ tưởng Mạc Sơ Quyết mới tiếp xúc giới này nên sẽ có suy nghĩ tránh né. Vì vậy, hắn định đi từ từ từng bước, dù ngoài miệng nói năng suồng sã nhưng không có hành động thật. Nào ngờ hôm qua Mạc Sơ Quyết lại cho hắn một bất ngờ quá lớn. Cho hắn biết rằng, Tiểu Sơ của hắn cũng không ghét bỏ những chuyện này.
Làm sao Dụ Quy Tinh không kích động cho được?
Nhưng thỏ con phải ăn từ từ, không được gấp, nấu chín kỹ, dùng hương liệu ngon nhất, đảm bảo trạng thái tốt nhất mới có thể thưởng thức mỹ vị.
Hôm qua hắn đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng bây giờ...
Dụ Quy Tinh nhìn cần cổ trắng nõn gần trong gang tấc, nhịn không được đặt môi xuống hôn thật sâu như sói hoang ngậm chặt thỏ, tuyên bố quyền sở hữu con mồi.
Hắn nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình: "Muốn không?".
Trong lòng Mạc Sơ Quyết vừa hồi hộp vừa chờ mong, nhưng hai chữ "sợ hãi" đã khắc sâu trong tiềm thức. Vừa cảm nhận hơi thở nóng rực của người đàn ông đang đến gần, cậu lại run rẩy: "Không, không muốn".
Đây hoàn toàn là câu trả lời theo bản năng. Mạc Sơ Quyết nói xong liền hối hận. Rõ ràng trong lòng cậu cũng rất muốn màaaaaaa!
Từ trước đến nay, Dụ Quy Tinh vẫn luôn là chính nhân quân tử, chỉ cần cậu không muốn, hắn sẽ không ép buộc.
Mạc Sơ Quyết tưởng rằng mình lại vuột mất cơ hội lần này. Nào ngờ, Dụ Quy Tinh chẳng những không thoái lui mà còn dùng đầu lưỡi trêu đùa tai cậu, giọng nói trầm thấp khiến lồng ngực cậu tê dại: "Nhưng bé cưng à, anh muốn. Có thể không?".
Bé cưng...
Gương mặt Mạc Sơ Quyết vốn đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn. Giọng Dụ Quy Tinh sao có thể hay đến vậy, cậu cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên.
Chuyện đã đến nước này, còn từ chối nữa thì không phải đàn ông!
Thế là Mạc Sơ Quyết dè dặt gật đầu: "Ừm".
Tức thì, Dụ Quy Tinh buông cậu ra, nửa người trên cởi trần xuống giường.
Mạc Sơ Quyết:???
Cậu định hỏi hắn định làm gì thì thấy Dụ Quy Tinh đi đến chỗ cậu giấu chiếc hộp, lôi nó ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]