Tiếng nói từ cửa truyền đến, Mạc Sơ Quyết lắng tai, giây sau cửa đã mở, Âu Dương Húc cùng Kỷ Vân cười nói bước vào.
Mạc Sơ Quyết tiu nghỉu ôm bụng.
Đói quá!
Sao lâu vậy mà Dụ Quy Tinh còn chưa quay về?
Cậu lăn lộn trên giường, sơ ý làm rơi khăn lông, đang định nhặt lên đắp lại thì cửa lại mở ra.
Cậu và Dụ Quy Tinh bốn mắt nhìn nhau.
Dường như tâm trạng Dụ Quy Tinh không tốt lắm. Mạc Sơ Quyết ở bên hắn nhiều năm nên nắm bắt cảm xúc đối phương cực chuẩn: "Sao vậy? Ai chọc cậu?"
Ngữ khí Dụ Quy Tinh nhàn nhạt: "Không có gì. Ăn đi".
Mạc Sơ Quyết trèo xuống giường, trề môi: "Nhưng sắc mặt cậu rất tệ".
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đang im lặng hóng chuyện bên cạnh: "..."
Cậu ta đoán cảm xúc trên bản mặt liệt kia bằng cách nào thế?
Vừa mở nắp, mùi cháo thơm ngào ngạt tỏa ra, bụng Mạc Sơ Quyết sôi ùng ục.
Cậu nhanh chóng múc một muỗng cháo vào miệng, ầm ừ: "Ưm... nóng..."
"Ăn từ từ". Đáy mắt Dụ Quy Tinh lộ ra ý cười. Mỗi lần nhìn Mạc Sơ Quyết ăn, tâm trạng hắn liền tốt lên.
Hắn vươn tay định xoa đầu Mạc Sơ Quyết, bỗng nhớ tới một chuyện, động tác nháy mắt ngừng lại, bàn tay cứng nhắc treo giữa không trung.
Mạc Sơ Quyết ngẩng mặt, khó hiểu nhìn người đối diện: "Sao thế?"
Dụ Quy Tinh đút hai tay vào túi: "Không có gì, cậu ăn đi".
Mạc Sơ Quyết nhỏ tuổi không hiểu chuyện cho xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-be-truc-ma-mit-uot-cua-nam-chinh/2504049/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.