Chương trước
Chương sau
? Editor: Matcha ?
"Em mình thật là đáng yêu, sờ cái bụng cũng đáng yêu muốn xỉu."
?
Trường học cách nhà rất gần.
Mẹ Lâm sợ các con đi học vất vả, cho nên đặc biệt mua một căn nhà ở khu học chánh cạnh trường học, ngày thường không cần tài xế đưa đón, đi bộ vài phút là có thể đến tiểu khu.
Nói đến khu nhà cạnh trường học này, cũng chỉ có một câu.
Lâm Thời Hàn lớn hơn Lâm Thời Noãn hai tuổi, lúc cậu vừa đậu cấp 3 đã đề xuất mua một ngôi nhà gần trường học, nhưng mẹ Lâm cảm thấy căn hộ quá nhỏ, ở trong biệt thự gia đình vẫn thoải mái hơn, nên thẳng thừng từ chối yêu cầu của con trai ruột.
Qua hai năm, sau khi Lâm Thời Hàn học lớp 12, mẹ Lâm thông báo rằng bà đã mua một một căn hộ cạnh trường học, sau này bọn họ sẽ dọn đến chỗ đó sống.
Lâm Thời Hàn nghi hoặc: "Con cuối cấp rồi, còn có một năm là tốt nghiệp, đâu cần thiết phải mua nhà gần trường, phiền lắm."
Mẹ Lâm: "Ai bảo là vì mày, mẹ sợ cục cưng Noãn Noãn nhà mình đi học vất vả, mày quên năm nay em gái mày đã là học sinh cấp ba rồi hả."
Lâm Thời Hàn:……
Tuyệt, mẹ ruột.
Về đến nhà, Lâm Thời Hàn lấy chìa khóa ra mở cửa. Mở xong, còn chu đáo để em gái đi trước, còn mình lúc sau mới vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẹ Lâm nghe thấy động tĩnh, đoán hẳn là Lâm Thời Noãn đã về, vì thường thì lúc này Lâm Thời Hàn vẫn còn ở vui chơi ở ngoài.
Bà lấy bạch tuộc viên trong trong hộp giữ nhiệt ra như dâng của báu, nhẹ giọng nói: "Noãn Noãn, con coi mẹ làm cho con cái gì nè? Con thích ăn bạch tuộc viên nhất, tranh thủ còn nóng mau ăn đi, đừng để cho anh trai con biết."
Hồi còn bé, câu nói vui nhất mà bọn trẻ từng nghe chính là người lớn trong nhà trộm nhét đồ ăn ngon cho mình 'lén ăn mau đi, đừng để cho người khác thấy', đó là thiên vị ưu ái. Dù có lớn lên rồi, hồi tưởng lại vẫn ngập tràn hạnh phúc.
Lâm Thời Noãn chính là người được thiên vị kia, nhà họ Lâm có tiền, cái gì cũng không thiếu, mẹ Lâm vì muốn cô biết trong nhà cô là công chúa nhỏ được cưng nhất nên thường xuyên mua vài thứ ở nhà chưa có để lén cho cô, tạo ra cho cô chút ngạc nhiên nhỏ.
Mà bạch tuộc viên là món Lâm Thời Noãn thích ăn nhất.
Bởi vì trước đây khi mẹ ruột Lâm Thời Noãn còn khoẻ mạnh, luôn mua một phần bạch tuộc viên chờ nhà trẻ cô tan học.
Lâm Thời Noãn thấy mẹ Lâm đi tới, nhưng mình lại đang cởi giày, không cầm được, bèn há miệng chờ mẹ Lâm bón.
Trong mắt mẹ Lâm hiện lên nét kinh ngạc, Noãn Noãn muốn bà đút nó?
Sau khi Noãn Noãn được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, quan hệ của bọn họ ngày càng xa cách, mẹ Lâm có rất nhiều chuyện muốn cùng cô làm, muốn giúp cô thoát khỏi tình trạng tồi tệ kia, nhưng cô vẫn luôn né tránh.
Bây giờ xem ra, Noãn Noãn dường sẵn sàng tiếp nhận bà nhỉ?
Mẹ Lâm kìm chế kích động trong lòng, sợ mình thể hiện quá mức rõ ràng sẽ làm phản tác dụng. Bà dùng xiên tre chọc một viên bạch tuộc đưa vào miệng Lâm Thời Noãn.
"Ăn ngon ghê, cảm ơn mẹ." Lâm Thời Noãn vừa nhấm nháp bạch tuộc viên, vừa nói.
Lâm Thời Hàn còn chưa hết ngạc nhiên do em gái cuối cùng cũng chịu kêu cậu là anh trai, đã bị mẹ ruột ủn một nhát vào tim(*): "… Mẹ, con còn đứng đây nè, mẹ nói gì con cũng nghe thấy hết đó."
*(Ở đây nguyên văn bản convert là "bạo kích, kéo vào mặt", đại khái là Lâm Thời Hàn shock do bị thiên vị á, mình thấy dịch vầy dễ thương hơn ◍•ᴗ•◍)
Mẹ Lâm lúc này mới chú ý đến Lâm Thời Hàn đang ngồi xổm một góc đổi giày, có chút lạ: "Sao hôm nay con về sớm thế?"
Nghe câu hỏi này, Lâm Thời Hàn hơi tự hào đáp: "Em rủ con về chung."
Dứt lời lại phất phất tay xách theo cặp sách của Lâm Thời Noãn, thể như cầm giỏ hộ em gái là một sự kiện nào đó rất ghê gớm.
Nếu nói trước đó mẹ Lâm chỉ là nghi ngờ, thì hiện tại đã tin chắc Lâm Thời Noãn bình phục. Trong lòng bà tràn ngập vui sướng, một câu cũng không dám hỏi thêm, ngược lại là Lâm Thời Hàn nhìn bạch tuộc viên trong tay bà, lẩm bẩm: "Lần sau nếu mẹ lén cho em đồ ăn ngon thì đợi không có đứa con trai nào khác của mẹ ở đây hẵng làm."
Câu này nghe như là đang ghen tị.
Chẳng qua mẹ Lâm hiểu rõ tính tình của con trai mình, Lâm Thời Hàn không phải cái kiểu sẽ tị nạnh vì những chuyện nhỏ như thế, nửa đùa nửa thật đáp: "Được, lần tới mẹ sẽ chú ý hơn."
Lâm Thời Hàn:…
Tuyệt x2.
Sau khi Lâm Thời Noãn đổi xong giày rồi rửa tay, thấy hai người họ nói chuyện rất thú vị, hệt như hai đứa trẻ đang cãi lộn, che miệng lại nhịn không được nở nụ cười, lại nhìn trong miệng bọn họ ngậm một viên bạch tuột.
Cuối cùng cả chén bạch tuộc viên bị diệt sạch.
Đây là lần đầu mẹ Lâm ăn món này, còn khen ngon mãi, bảo sao Noãn Noãn thích ăn như vậy.
Không lâu sau, dì giúp việc đã làm xong cơm nhà, bốn mặn một canh. Ba Lâm còn đang có việc ở nhà cũ, vì công tác nên hàng năm anh cả và anh hai không ở nhà, bọn họ một nhà ba người cùng nhau ngồi ăn cơm.
Tay nghề làm đồ ăn của dì đó rất tốt, dù trước đó Lâm Thời Noãn đã chén vài viên bạch tuộc, vẫn ăn thêm một chén cơm đầy, hơn nữa còn ợ một cái, vuốt bụng nhỏ cảm thán dì làm đồ ăn ngon muốn chết.
Lúc thu chén đũa dì được khen đến đỏ cả lỗ tai.
Mẹ Lâm mụ mụ tự gọt một quả táo, làm trái cây tráng miệng sau bữa ăn.
Lâm Thời Hàn lén nhìn bộ dáng em gái sờ bụng bộ, nghĩ thầm: Em mình thật là đáng yêu, sờ cái bụng cũng đáng yêu muốn xỉu.
Lâm Thời Noãn thật tình là ăn không nổi nữa, chỉ gặm một hai miếng táo rồi ngưng. Sau khi tiêu bớt thức ăn, cô bèn lên phòng chuẩn bị tắm rửa.
Trong phòng khách, mẹ Lâm hỏi Lâm Thời Hàn: "Mẹ bảo này, hôm nay trong trường xảy ra chuyện gì à? Sao Noãn Noãn lại về cùng con? Hơn nữa còn vừa nói vừa cười với chúng ta, con xem liệu có phải chứng trầm cảm của con bé đã khỏi hẳn hay không?"
Lâm Thời Hàn cố nhớ lại ít chuyện ở trường hôm nay, ngoại trừ giữa trưa cậu đi nhìn Lâm Thời Noãn ăn cơm, tiết thể dục đánh cầu lông một lát, còn lại không biết sao cô lại thay đổi lớn vậy.
Cậu thành thật lắc đầu: "Con cũng không rõ lắm."
Mẹ Lâm còn mong tin tức có ích từ miệng con trai, kỳ vọng thất bại, bà bỏ mâm trái cây trước mặt Lâm Thời Hàn: "Em gái có thay đổi gì cũng không biết, ngốc đến thế là cùng. Thôi, vẫn nên đi hỏi bác sĩ thì hơn."
Bác sĩ Chu là bác sĩ chính của Lâm Thời Noãn, bình thường mẹ Lâm cũng hay nhờ ông cố vấn chút kiến thức về cách ở chung với người bị trầm cảm.
Lâm Thời Hàn:…
Tui khổ quá mà!
***
Con cái nhà họ Lâm đều có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ độ một tiếng, lúc Lâm Thời Hàn khuấy sữa bột, vô cùng chu đáo mà pha hộ một phần lớn cho Lâm Thời Noãn.
Lâm Thời Noãn mới vừa làm bài tập xong, mệt muốn chết, thấy anh trai đến đưa sữa bò, nhanh tay cầm lấy uống một hớp lớn, ngọt ngào nói: "Ngon lắm, cảm ơn anh nha."
Cô mặc một cái váy ngủ màu trắng nhạt rộng thùng thình, mái tóc gội xong dùng máy sấy nhưng vẫn chưa khô hoàn toàn, ngọn tóc còn hơi ướt, rũ trước ngực. Da cô trắng nõn, trên mặt trừ ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da thì không bôi thêm gì nữa, nhưng vẫn đẹp vô cùng.
Em gái ngoan như thế, ngoan đến mức khiến Lâm Thời Hàn bắt đầu hoài nghi mình có đang nằm mơ không.
Nhưng dù thật sự chỉ là mơ, cậu cũng không thể ngừng cưng chiều em gái.
***
Một lúc sau khi uống sữa bò xong, Lâm Thời Noãn ngã xuống giữa giường lớn mềm mại, không được bao lâu đã ngủ.
Thật ra lần này không phải lần đầu Lâm Thời Noãn xuyên sách, trước khi cô xuyên đến quyển sách này còn ở trong một quyển sách khác.
Ở quyển sách kia cô là nữ chính, nhưng lại là nữ chính thảm nhất trong lịch sử. Quyển sách nọ lấy bối cảnh thời xưa, ngược tâm ngược văn, gia thế nữ chính vô cùng thê thảm, cha mẹ chết sớm, nhà nghèo khổ, bà nội duy còn ghét bỏ việc cô không phải con trai, động một chút là đánh mắng.
Lâm Thời Noãn không có ký ức trước khi xuyên sách, sau khi xuyên chỉ có thể cố gắng tồn tại cho tốt. Nhưng lần trước xuyên qua cô không hề có cốt truyện kế tiếp trong sách như bây giờ, sau này cô mới biết được, thì ra cuốn sách đầu tiên cô xuyên chưa hoàn, tác giả vẫn còn đang đăng chương mới mỗi ngày, cô chỉ có biết được những gì sẽ xảy ra tiếp theo sau khi cốt truyện xuất hiện.
Sau đó, vì không chịu nổi cảnh báo điểm kém của độc giả, tác giả đó đã trực tiếp drop*.
*Ngừng viết, bỏ hố.
Lâm Thời Noãn cũng bởi vậy xuyên qua quyển sách kế tiếp.
Quyển sách lần này cô xuyên đến hẳn là đã kết thúc, bởi vì trong đầu cô có cốt truyện hoàn chỉnh. Điều đó làm cho Lâm Thời Noãn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, vì nó đại biểu cho việc cô sẽ không đột ngột nhảy sang một cốt truyện khác nữa.
Cô rất thích thế giới này, thích anh trai, thích mẹ Lâm, tuy rằng cũng có rất nhiều người đáng ghét, nhưng cô không để bụng chút nào.
Cô không có ký ức của bản thân, vẫn thường hay suy nghĩ rốt cuộc mình là ai, là đứa đáng thương trong quyển sách đầu hay là công chúa nhỏ được ấp trong lòng bàn tay ở hiện tại.
Điều này khiến cô hơi bối rối, nhưng cô biết, cô đã cảm nhận được sự ám áp thì sẽ giữ chặt, cũng sẽ bảo vệ tốt mỗi một người cô thương trên thế giới này.
***
Trước khi bọn họ ra khỏi nhà thì ba Lâm đã về, cho chú Vương lái xe nghỉ, tự mình đảm nhiệm chức vụ tài xế một ngày.
Tối hôm qua ông nhận được tin con gái đã khỏi bệnh từ mẹ Lâm, cho nên đối với sự thay đổi của Lâm Thời Noãn không có quá nhiều kinh ngạc, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ ra ngoài.
Bọn họ đi đến trung tâm thương mại đi dạo, Lâm Thời Noãn kéo tay mẹ Lâm, nhìn cửa hàng xa xỉ mà cô chỉ từng ngó qua chứ chưa lần nào dám vào, nhân viên kinh doanh vây lấy cô như chúng tinh phủng nguyệt*, giới thiệu các loại túi mới nhất.
*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè - chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: HoaiSinh_AnhCa)
Cuối cùng mẹ Lâm cho Lâm Thời Noãn một chiếc túi thiếu nữ của của Prada, lại thêm vài bộ quần áo mẫu mới nhất, chỉ cần hợp với Lâm Thời Noãn, toàn bộ đều đẻ quầy viên đóng gói lại.
Lâm Thời Noãn líu lưỡi, nhìn mác giá niêm yết, chọn đại một cái váy, hay thậm chí chỉ là một cái áo ngắn tay có chất liệu rất ít, cũng đã bằng tiền lương bán thời gian một năm trước của cô, đột nhiên cô có cảm giác giống như cá mặn* xoay mình.
*Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. (Nguồn: Bạch Ngọc Sách.)
"Mẹ, không cần mua đâu, quần áo con đã đủ mặc rồi." Lâm Thời Noãn nhỏ giọng nói.
Mẹ Lâm sờ sờ đầu cô, cười nói: "Không có gì đâu, quần áo trước kia mặc lâu rồi, đây là đồ năm mới, vậy mới xứng với Noãn Noãn năm nay được."
Được rồi, Lâm Thời Noãn cuối cùng cũng hiểu câu nói "phụ nữ mãi mãi không bao giờ ngại quần áo mình nhiều", quả nhiên là quần áo cũ đều không được coi là quần áo, nói qua nói lại giống như trước đây đều trần truồng vậy.
Mà ngay lúc này, ba Lâm mới đi ra ngoài nghe điện thoại đã quay lại, sắc mặt hơi khó coi.
Ông cúi sát vào bên tai mẹ Lâm, nhỏ giọng nói: "Uyển Dung, vừa nãy có một người tự nhận là bố ruột của Tiểu Noãn gọi cho tôi, nói muốn gặp Tiểu Noãn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.