Thư Lê mặt đỏ bừng dẫn Sit về giường hoa.
Cậu đến lạy cái miệng và đầu lưỡi của mình! Trong đầu rõ ràng nghĩ là "Sit", đến khi mở miệng thì lại thành "Dito".
Rốt cuộc thì giữa "nghĩ" và "nói" đã thiếu đi thứ mấu chốt gì mà lại khiến chúng trở nên khác biệt như vậy?
Thư Lê âm thầm thở dài, bay vào giường hoa, nhấc một cái kén tằm lên đưa cho Sit.
Việc quan trọng nhất vẫn là phải làm ra một chiếc quần con đã!
Sit bật cười mà nhận lấy kén tằm, cuối cùng cũng biết Sperion định nhờ anh việc gì. Trước đó anh đã hứa sẽ giúp cậu lột kén kéo tơ, chỉ là không ngờ cậu sẽ kiên trì như vậy, nhớ nhung từ sáng đến giờ.
Cầm kén tằm trên tay, anh cúi đầu hỏi:"Anh sẽ giúp em xử lý hết chỗ kén này. Nhưng có thể cho anh biết em định dùng số tơ tằm này làm gì không?".
Thư Lê nghe anh nói một tràng dài, đôi mắt màu cỏ non đầy mờ mịt.
Gì vậy?
Thấy nhiều kén tằm quá nên không muốn giúp sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Chẳng lẽ....anh ấy đang hỏi tác dụng của tơ tằm?
Thư Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Phải rồi.
Chắc chắn là ý này.
Cậu chỉ là một bé con mới sinh không lâu lại lấy nhiều kén tằm như vậy, đây hẳn là một chuyện rất kỳ lạ.
Nhưng Thư Lê cũng không còn cách nào khác, cậu thật sự rất cần một cái quần con.
Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-be-con-o-vuong-quoc-tinh-linh/2908982/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.