Nếu không phải vì mấy ngày nay xung quanh được yên tĩnh, đổi đối tượng khác vừa phiền phức lại vừa giảm hiệu quả, đã thế còn rất khó có được mặt tiền ưng mắt, thì thật sự Đoàn Lăng muốn cạy đầu Tạ Ninh ra nhìn xem bên trong chứa những gì.
“Con mắt nào của cậu thấy bố đây gượng ép?”
Cánh tay chống lên ghế tựa, hắn từ từ tiến sát lại gần cậu, con ngươi đen như vì sao u ám mờ mịt, lia cậu từ trên xuống dưới.
Lúc nhận ra Tạ Ninh đang căng thẳng mà thả chậm nhịp thở, cả người thì cứng ngắc từng chút một, tâm trạng hắn không hiểu sao lại từ mây chuyển nắng.
“Không muốn tôi phải cố gượng thì cậu chỉ cần tắm rửa sạch sẽ chút, đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ xem xem rốt cuộc là cậu muốn yêu đương hay là ngứa da.” “…Tôi không có.” Tạ Ninh bất lực.
Mạch não hoàn toàn không chung một đường, trong lòng Đoàn Lăng, cậu chủ động tỏ tình thì cũng chẳng khác gì những người kia, theo thói quen suy nghĩ của hắn thì sẽ chỉ hiểu là cậu muốn tiếp cận chứ không phải là muốn chia tay.
Kệ đi, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cậu nhịn được.
Khi Đoàn Lăng lùi về chỗ ngồi, hương thơm vấn vít nơi đầu mũi cũng nhẹ đi không ít, thân thể cậu vô thức nhích lại gần hắn. Đợi đến lúc ý thức được điểu này, sắc mặt Tạ Ninh lúc đỏ lúc trắng, vội vàng lùi sát về phía cửa xe.
Đáng sợ… Vạn nhân mê thật sự quá đáng sợ!
….
Lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557201/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.