So với biện pháp quá mức cực đoan của Đoàn Lăng thì Tạ Ninh càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu Tiểu Mạo đang nghĩ cái gì. Đến lúc này rồi mà còn không chạy, đổi lại là mình có khi đã run như cái sàng rồi. Dù nhân vật chính trưởng thành xinh đẹp như hoa, thế nhưng thiên phú đánh lộn thì max điểm đấy.
“Đánh nhau sẽ bị trường xử phạt, giao cho tôi đi, tôi có cách.” Tạ Ninh mềm giọng năn nỉ.
Dứt lời, không đợi Đoàn Lăng đáp lại, cậu đã giành trước một bước ‘đưa thang’ cho Tiểu Mạo: “Tiểu Mạo, sau này cậu đừng lén đi theo cậu ấy nữa, hành vi này bị xem như là quấy rối, hoàn toàn có thể lập án rồi đấy.”
Giọng điệu cùng với cách nói thương lượng này, chẳng thà nói đây là dỗ trẻ con thì đúng hơn, Đoàn Lăng nghe được cười khẩy một tiếng.
“Cậu nghĩ nó sẽ sợ à? Nó mà hiểu được tiếng người thì cần cậu làm gì?”
Quả nhiên Tiểu Mạo chẳng hề có chút phản ứng nào, ánh mắt vẫn ngơ ngác dừng trên người Đoàn Lăng, cứ như từ đầu đến cuối không nhìn thấy sự hiện hữu của cậu.
…Này là mắc bệnh vạn nhân mê nặng lắm rồi.
Khóe miệng Tạ Ninh hơi giật giật, thấy cậu ta không nhìn mình mà chỉ ngó chăm chăm Đoàn Lăng, kết hợp với lý do vì sao mà Đoàn Lăng có thể túm được Tiểu Mạo, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng ngớ ngẩn.
“Với lại…cậu bám theo cậu ấy cũng vô dụng thôi.”
Cậu cắn răng một cái, tiến lên nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557198/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.