Gần ra khỏi trường, Tạ Ninh thật không nhịn được nữa: “Hay là, tôi qua nói chuyện với cậu ta nhé.”
Dứt lời, cậu cắn răng quay đầu đi tìm Tiểu Mạo, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Đoàn Lăng túm sau cổ.
“Có quỷ mà cậu bắt được nó.” Đoàn Lăng tức giận.
Quả nhiên, theo lời Đoàn Lăng nói, Tiểu Mạo vốn đang nép ở góc tường chợt nhanh chân chạy xa mấy bước. Nhận ra Tạ Ninh không có ý định tiếp tục đến gần mới chầm chậm dịch trở về, vẫn là khoảng cách hai mươi mét.
Tạ Ninh: “…”
Xem ra đúng là một đứa bám đuôi khó chơi.
Liếc nhìn Đoàn Lăng, trong mắt không khỏi có chút thương cảm. Nếu cậu nhớ không lầm, Tiểu Mạo đã bám riết khoảng một năm nay, mỗi ngày bị bám theo không xa không gần như vậy, với tính tình của Đoàn Lăng thì sao có thể chịu được.
“Ánh mắt cậu có ý gì?” Đoàn Lăng vứt cho cậu vẻ mặt dữ tợn, hùng hùng hổ hổ: “Nhìn ông đây chưa đủ à!”
Không nhìn thì không nhìn, Tạ Ninh lặng yên rời mắt.
Tuy không rõ kế hoạch của Đoàn Lăng là gì, nhưng nay hắn ta cố ý tới đón mình chắc chắn là có mục đích. Chỉ số thông minh của vai chính cao như thế, chưa biết chừng đã nghĩ ra cách để thoát khỏi Tiểu Mạo.
Tạ Ninh chậm rì rì theo sau hắn, được chừng mười phút mới chợt nhận ra hôm nay Đoàn Lăng không tới nơi thường đỗ xe, mà là vòng quanh trường học hơn nửa vòng, đi đến một con đường có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557196/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.