Chương trước
Chương sau
Đây chỉ là một tình tiết do tác giả gốc sắp đặt nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng của vai chính vạn nhân mê, đang khi tình tiết trên sân khấu không chỉ giới hạn ở Dương Trừng, để cho đám pháo hôi của đối thủ một mất còn bên Nam Cao đắm chìm dưới ánh hào quang của nhân vật chính.

“…Đáng sợ.” Dù không phải đương sự nhưng Tạ Ninh cũng phải lau mồ hôi lạnh thay Đoàn Lăng.

Nếu nhân vật chính là kiểu người thích hưởng thụ cảm giác được theo đuổi thì không nói, đây cố tình lại là tổ tông nóng tính ghét nhất bị bám riết, thế này không phải là tra tấn à?

Tuy nhiên cậu cũng chỉ là công cụ hình người nửa tháng nữa là nghỉ việc rồi, ngoài việc phàn nàn hai câu thì cũng không can thiệp được gì.

Tạ Ninh là ôm cái ý nghĩ đấy nhưng những người khác hiển nhiên là không có nghĩ vậy, và Đoàn Lăng cũng là một trong những người này. Sau mấy ngày chặt đứt liên lạc, vai chính cuối cùng cũng nhớ tới ‘công cụ’ người yêu của mình.

…..

Ngày hôm sau, sau khi Tiểu Mạo chuyển tới, Hà Mạn Quyển cùng đám người Thẩm Ánh Hàn chặn người ở một góc vườn trường rồi tiến hành nào là đe dọa nào là cảnh cáo suốt một hồi, cũng không động tay động chân, nhưng chẳng hề có hiệu quả.

Mỗi sáng sớm, đang trong tiết, sau buổi trưa, lúc tan học, tóm lại là chỉ cần có thời gian rảnh là Tiểu Mạo liền sẽ âm thầm bám theo sau nhìn lén Đoàn Lăng.

Cậu ta không giống những người khác như con thiêu thân lao đầu vào lửa tiếp cận nhân vật chính, mà trước sau vẫn luôn duy trì khoảng cách hai mươi mét, chỉ bay quanh ngọn đèn, như thể có năng lượng vô tận cùng khả năng tự chủ. Nhưng chính như vậy mới khó chơi, Tiểu Mạo nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt lúc nào cũng là vẻ hơi hơi nhút nhát, nhưng hành động lại táo bạo hơn ai hết. Tạ Ninh nghe nói trước kia cũng không phải là không có người từng đánh Tiểu Mạo, nhưng cơ bản là vô dụng, chỉ có mỗi lần trước bị Đoàn Lăng tàn nhẫn mắng cho một trận, sau mới chịu tạm ngưng mấy ngày.

Hà Mạn Quyển như kể khổ than vãn: “Nên là cậu nói xem, tên Mạnh chó này có ghê tởm quá không! Hắn ta biết rõ anh Lăng đang yêu đương rồi còn đem thằng cún Tiểu Mạo đến, đúng là khiến người ta buồn nôn!”

“Ừm…”

Đúng là một cách thức buồn nôn thật, nhưng nhớ tới lần trước Mạnh Kỳ Cửu nói mấy đứa ngốc Dương Trừng não có vấn đề, nhất thời Tạ Ninh cũng không biết nên nghe theo bên nào.

“Anh Lăng sắp tức c.h.ế.t rồi, sáng nay ảnh đá lủng cửa lớp bọn tôi luôn.” Yếu ớt mà gục xuống bàn, Hà Mạn Quyển không còn tí sức sống nào nói: “Sao tôi lại xui xẻo thế, sao nó lại được phân lớp đến chỗ tôi chứ.”

“Trước không phải cậu nói sẽ khiến cậu ta có đi mà không có về sao?” Tạ Ninh không nhịn được nhắc lại, hào ngôn chí khí như thế mà liếc mắt cái đã quên.

Mặt Hà Mạn Quyển đỏ lên, ngượng ngùng chữa cháy: “Nếu tôi meo làm được thì từ lâu anh Lăng đã không bị nó đeo bám rồi. Cậu biết Thẩm Ánh Hàn nhỉ, tên đó mặt than người to đùng, trước kia hắn nhốt Tiểu Mạo khóa trong kho hàng, bởi thế nên bị Mạnh chó đuổi theo cắn hơn một tháng. Ngày nào cũng ngồi xổm ở cổng trường chúng ta chặn người, đã thế đêm hôm khuya khoắt thằng điên ấy còn đi bám cửa sổ nhà người ta!”

Tạ Ninh ngẩn người: “Bám cửa sổ?!”

“Đúng thế! Bên ngoài biệt thự nhà Thẩm Ánh Hàn đều được meo xây dựng lại! Cậu đừng nhìn cái mặt liệt như thể bị kéo căng đấy, thật ra sợ chó mèo lắm. Kết quả, ngày nào Mạnh chó cũng ném mèo hoang lên ban công nhà hắn, mà cũng không biết sao hắn leo lên được.”

“…Cái này, này có hơi quá đáng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.