Không chờ cho cậu ta nói xong, đôi mắt đằng sau gọng kính của Diệp Tuyên khẽ nheo lại, hiển lộ sự lạnh lẽo. Hà Mạn Quyển co rúm lại, như thể có việc gì gấp lắm chạy đi nhanh như chớp, còn không kịp tạm biệt Tạ Ninh.
Tạ Ninh khó hiểu nhìn theo bóng dáng cậu ta, khi quay đầu lại thì Diệp Tuyên đã trở về chỗ ngồi, chừa cho cậu cái ót cùng màu tóc đen nhánh.
Buổi chiều tiết học thứ hai, đang lúc Tạ Ninh vùi đầu vào ôn tập, bỗng bên ngoài hành lang có giọng ai không biết la toáng lên.
“Vãi chưởng, tới rồi!”
“Má ơi, không phải thằng bệnh đấy sao? Sao lại là nó?”
“Đúng là thằng cháu âm hồn đếch tan, ai nói nó tự kỷ đấy!”
Cùng với tiếng xôn xao ngoài kia, mấy học sinh trong lớp đồng loạt đứng dậy nhìn ngó xung quanh qua khung cửa sổ. Chỗ của Tạ Ninh ngay sát cửa sổ, khẽ nghiêng đầu sang bên thì thấy đám người Cố Tử Chân cùng một thiếu niên đi theo đằng sau.
Một gương mặt xa lạ, hoặc có thể nói là gần như không nhìn thấy mặt, thiếu niên đội cái mũ lưỡi trai bự thiệt bự, từ tầng năm nhìn xuống chỉ có thể mờ mờ thấy cái cằm thon gầy và màu da tái nhợt.
…Tiểu Mạo?
Mấy người trong lớp rất kích động, ríu rít thảo luận điều gì đó, hai chữ ‘Tiểu Mạo’ thường thường thốt ra từ miệng họ.
Tạ Ninh nhớ rõ Hà Mạn Quyển từng nói, Tiểu Mạo là người theo đuổi Đoàn Lăng, là kiểu có hành vi khá là cực đoan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557191/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.