Điều chỉnh lại tâm trạng một hồi, Tạ Ninh lấy sách Toán bắt đầu chuẩn bị cho nội dung tiết học tiếp theo, vừa mở sách ra động tác chợt ngưng lại, lúc này mới nhớ ra bài thi của mình đã không còn.
Buổi chiều tiết đầu tiên là môn Toán, giáo viên muốn giảng lại đề thi kia, sẽ lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, mà cậu thì càng không dám chạy đi hỏi Đoàn Lăng, huống chi ngày hôm qua mới đắc tội người ta xong.
Tạ Ninh bỗng hơi hoảng loạn, vốn định cầu cứu Diệp Tuyên nhưng nhớ tới thái độ vừa rồi của cậu ta, cánh tay đã vươn ra đành cứng nhắc thu lại.
…Thôi vậy.
Bất lực nằm bò ra bàn, cậu phồng má lẩm bẩm: “Cùng lắm thì bị phê bình vậy.”
Cái tai Diệp Tuyên bàn trước giật giật, sau lưng cứng đờ.
Bài thi chỉ vừa đủ điểm tiêu chuẩn ngày hôm qua vốn dĩ đã là công cụ để chia tay, ai ngờ còn chưa kịp phát huy tác dụng thì cậu đã làm mất, hoàn toàn tự chuốc lấy thất bại.
“Haiz…” Tạ Ninh không kìm được lại thở dài thêm cái, bản thân sao lại xui xẻo vậy cơ chứ.
Một tiếng này khiến cho Diệp Tuyên ngồi trước càng thêm cứng ngắc, cậu ta hung hăng nhắm mắt lại, trong lòng chiến đấu mười giây, rốt cuộc không chịu nổi nữa quay người xuống.
“Có gì mà than ngắn thở dài, cậu mà chịu cách xa hắn thì đã chẳng có chuyện gì rồi!”
Nghĩ rằng Tạ Ninh vẫn còn buồn do địch ý từ các bạn cùng lớp, Diệp Tuyên tức giận mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3557177/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.