Đương nhiên, sau hôm nay thì lại càng thích, cho nên không thể lý giải nổi tại sao biểu tình Tạ Ninh cứ như trời sập vậy.
“Chẳng lẽ…con với cậu Đoạn có vấn đề?” Bố Tạ hỏi mà trong lòng sợ run. Hít sâu một lúc, Tạ Ninh trưng ra gương mặt tươi cười nhẹ nhàng như thường: “Không có ạ, bọn con không có vấn đề gì.”
Bố Tạ vẫn chưa yên tâm: “Không lẽ cậu ta thay lòng đổi dạ?”
“Sao thế được! Cậu ấy chỉ thích con thôi, con chính là mối tình đầu của cậu ấy!”
Vì nói dối mà hai má Tạ Ninh phiêm phiếm ửng hồng, nhìn thấy vậy bố Tạ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Bố nói mà, con trai bố đẹp như thế, không ai là không yêu. Hôm nay chị Trương hàng xóm còn hỏi thăm tuổi con đấy.”
Tạ Ninh không để tâm đến mấy chuyện phiếm trong tiểu khu, chen vào hỏi: “Bố…đại khái nhà họ Đoạn đã hỗ trợ chúng ta bao nhiêu tiền?”
“…Trần Phi đã lấy mất hơn 50 triệu (tệ).”
Sau nhiều tháng bị truy thu, bố Tạ từ lâu đã không nhớ rõ số tiền cụ thể: “Nếu trả trong mười năm thì tiền lãi mỗi tháng khoảng sáu, bảy trăm nghìn (tệ). Bố nợ ba tháng, hoặc bốn tháng…”
Tạ Ninh đỡ trán, héo rút như một quả cà tím bị c.h.ế.t cóng.
Này thì làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa, qua loa nhét mấy miếng cơm, dưới cái nhìn chăm chú đầy lo lắng của bố Tạ, cậu trốn trở về phòng, đóng cửa lại rồi vùi mình vào trong lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3556726/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.