Nhìn cái cà vạt màu đỏ kia, Tạ Ninh nhất thời không nói được câu nào, vẻ mặt thay đổi thất thường.
“Cậu không phải có…”
“Cậu thử nói thêm một câu vô nghĩa nữa xem.”
Tạ Ninh mấp máy miệng, hoàn toàn không thể lý giải nổi nhân vật chính đang suy nghĩ cái gì.
Đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình tám trăm, đáng sao?! Không phải chỉ là không đáp lại hắn thôi sao, tính tình gì mà xấu thế!
Nhưng mà trước mắt trong xe, trừ bỏ hai bọn họ cùng tài xế cũng không phải người ngoài, đổi một góc độ khác mà nghĩ, vừa không phải lo lắng các nam chủ khác nhìn thấy, lại vừa là thời cơ tốt để gián tiếp kích thích Đoàn Lăng đề nghị chia tay trước.
Tạ Ninh tròng mắt khẽ lay động, cầm lấy cái cà vạt kia.
Nhân vật chính phản cảm nếu người khác tới gần là sự thật, cậu dịch gần đến Đoàn Lăng, lần đầu gần gũi đeo cà vạt cho người khác, kỳ thật cậu cũng rất khẩn trương.
Quả nhiên, thấy cậu tới sát, Đoàn Lăng theo phản xạ nghiêng người ra sau. Tạ Ninh thấy thế, cắn răng một cái, giơ tay luồn cà vạt vào sau cổ hắn, có hơi vụng về thắt lại, tư thế lại thành đem người chắn ở một góc xe.
Cậu tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ Đoàn Lăng đột nhiên động thủ cho cậu một quyền, cũng may là không có phát sinh. Sắc vải đỏ quấn quanh những ngón tay trắng nõn, theo động tác của cậu, cổ áo qua lại đong đưa, bỗng một nốt ruồi son
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3556723/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.