Chương trước
Chương sau
Edit: Hạ Vy

Cầm ly rượu đi loanh quanh trong tiệc rượu, Nguyên Húc còn đang suy nghĩ có phải Chu Nguyên Lượng đã lừa mình hay không.

Cậu muốn một mối quan hệ không có tình cảm yêu đương, bao nuôi tiểu minh tinh hình như có gì đó không ổn.

Nhưng tới cũng tới rồi…

Mắt Nguyên Húc sáng như đuốc, nhìn lướt qua người trong tiệc rượu vài lần, cũng không thấy có ai vừa mắt.

Đương nhiên, người đẹp quả thật không ít, suy cho cùng thì có thể làm minh tinh, giá trị nhan sắc khẳng định vượt xa người thường. nhưng khi Nguyên Húc nhìn quanh, cảm giác không phải ngũ quan kém thì là khí chất kém, dáng người cũng không tốt.

“Có thấy thích ai chưa?” Chu Nguyên Lượng cố ý bỏ tiết tự học buổi tối đi cùng cậu.

“Đều tương đối giống nhau.” Nguyên Húc không có hứng thú, tùy tay chỉ một người, “Người kia cũng không tệ lắm.”

Chu Nguyên Lượng nhìn qua, lặng lẽ kéo tay cậu xuống, “Người đó không phải minh tinh, là tiểu tổng tài, đoán chừng cũng có mục đích như mày.”

Nguyên Húc ồ một tiếng.

“Yêu cầu của mày cũng quá cao.” Chu Nguyên Lượng chậc một tiếng: “Chỉ có chút đẹp, mà không ngừng đòi tiền, còn muốn tài nguyên, mày có nhân mạch ở giới giải trí không?” 

“Vì sao tao nhất định phải bao nuôi tiểu minh tinh...” Nguyên Húc nghiến răng: “Tìm người khác không được à?”

“Người bình thường đều muốn có mối tình ngọt ngào, ai đâu chỉ cần quan hệ thể xác.” Chu Nguyên Lượng bĩu môi, “Tao còn chưa hỏi mày nữa, sao đột nhiên chia tay, sau đó còn muốn ra ngoài tìm người khác, giữa mày và Lâu Khải có gì à?”

“Hai bọn tao không hợp.” Nguyên Húc hàm hồ nói.

“Tao thấy Lâu Khải rất thích mày.” Chu Nguyên Lượng gãi đầu, “Aizz, tao muốn nói yêu một lần cũng không sao, còn mày thì ngược lại luôn, còn nói một hai phải chia tay nữa chứ.” 

“Mày hâm mộ, vậy mày đi nói với anh ta đi.” Nguyên Húc liếc xéo cậu ta một cái.

“Thôi, thôi.” Chu Nguyên Lượng không dám đâu.

Lâu Khải đối xử với Nguyên Húc tốt không có nghĩa là đối xử với tất cả mọi người đều tốt, nếu mình dám kêu hắn là cục cưng, Lâu Khải chắc chắn sẽ vặn đầu cậu ta cho mà xem. 

Hai người bọn họ đi vòng quanh vài vòng, đám minh tinh kia cũng không phải mù, đương nhiên sẽ chú ý tới. Chỉ là bọn cậu nhìn quá non, đồ hiệu mặc trên người cũng bình thường, thậm chí có người còn tưởng họ tới đây để cướp việc, không hề cho bọn cậu sắc mặt tốt nào.

Nguyên Húc cảm giác bản thân bị ghét bỏ, hơn nữa mấy đôi mắt nhìn như thông đồng kia, không hợp ở tiệc rượu, trông rất khó coi. Cậu cảm giác có chút chán, dứt khoát ra ngoài ban công hóng gió với Chu Nguyên Lượng. 

“Nhìn mày không có dáng vẻ đến đây vui chơi chút nào.” Chu Nguyên Lượng ghé vào ban công nhìn ra ngoài, rồi quay đầu nhìn cậu, “Nói thật, mày cảm thấy bọn họ không được, có phải vì bọn họ không thể so với Lâu Đổng hay không?”

“Sao có thể đặt bọn họ chung với Lâu Khải.” Nguyên Húc bật thốt lên nói, rất nhanh đã nhận ra mình nói gì, nhíu mày, “Vốn dĩ không có gì có thể so.”

“Mày và Lâu Khải yêu nhau, nếu muốn tìm người khác, ánh mắt khẳng định sẽ đề cao.” Bộ dạng của Chu Nguyên Lượng giống như rất hiểu, “Hay là đợi một thời gian nữa hẵng tìm, không thì mày quay lại đi.”

“Không biết thì đừng tùy tiện ý kiến.” Nguyên Húc xoa đầu cậu ta, “Giữa tao và Lâu Khải không có nhiều chuyện thế đâu.” 

“Lúc trước Lâu Khải đối xử với nhà mày rất tàn nhẫn.” Chu Nguyên Lượng gật đầu.

Nguyên nhân chính đương nhiên không phải cái này, chuyện thôi miên Nguyên Húc căn bản không trách Lâu Khải, đương nhiên, cũng không nói Lâu Khải làm đúng, cách xử lý vấn đề của cậu quá kém, nếu Nguyên Húc là nguyên chủ, dù cho không hận Lâu Khải, thì cũng sẽ không có quan cảm tốt về hắn. 

Nhưng Nguyên Húc không phải, cậu là một người xuyên sách, thậm chí trong đầu không hề có ký ức của nguyên chủ, ở cạnh Lâu Khải là do cậu lựa chọn, thậm chí còn thay đổi cốt truyện, biến Lâu Khải thành “Bạn trai” của mình. 

Điều khiến Nguyên Húc sầu não đó là Lâu Khải từ diễn thành thật, nằng nặc phải ở bên cậu.

Cái này rất thái quá.

“Nguyên Húc, mày nhìn trên trời kìa!” Chu Nguyên Lượng đột nhiên kêu lên. 

Trên bầu trời đêm, mấy chùm pháo hoa nở rộ, tiếng pháo hoa vang lên và hàng loạt màu sắc túa ra kéo dài khoảng nửa tiếng, từng chùm pháo tàn sẽ tạo thành một chữ trên bầu trời, rồi chậm rãi rơi xuống đất.

“Không biết ai đang tỏ tình, chơi lớn ghê.” Chu Nguyên Lượng nhỏ giọng nói thầm.

Giọng nói của cậu ta bị tiếng pháo át mất, Nguyên Húc không nghe thấy, nhưng không hề ảnh hưởng Nguyên Húc cảm thấy không ổn. 

Sau ba chữ Tôi thích em, thế quái nào lại là Nguyên?

Cậu lo lắng đề phòng, an ủi mình ở thành phố có rất nhiều người họ Nguyên, nói không chừng là một phú nhị đại nào đó đang dỗ bé tình nhân của mình vui vẻ. Kết quả chữ theo sau tiếp theo chính là Húc, nghĩ như vậy, ghép lại câu chỉnh đó là: Nguyên Húc, tôi thích em. 

Đôi mắt đầy tò mò và hóng chuyện của Chu Nguyên Lượng bắt đầu toả sáng.

Sau khi pháo hoa kết thúc, Nguyên Húc mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thật sự rất sợ Lâu Khải sẽ viết gì đó kỳ quái, may mà chỉ đơn giản là một câu tỏ tình, cũng không có ký tên này kia.

Nếu có người hỏi, cậu nói chỉ trùng tên thôi, không biết có lừa được hay không nữa.

Kết quả chuyện này còn chưa xong, những chiếc máy bay không người lái bày ra hai chữ Nguyên Húc toả sáng lấp lánh trên bầu trời, sau đó còn sẽ một hình trái tim vây quanh bên ngoài.

“Video đã phát lên mạng.” Chu Nguyên Lượng cầm điện thoại tấm tắc bảo lạ, “Ai đang theo đuổi mày vậy?”

“Không phải tao, tao không biết.” Nguyên Húc tự sa ngã, “Nhất định là trùng tên.”

“Loại pháo hoa yêu cầu kia tốn bao nhiêu tiền thì thôi đi, dùng nhiều máy bay không người lái trên trời như vậy, chắc chắn không phải số tiền nhỏ.” Chu Nguyên Lượng khởi động bộ óc nhỏ bé của mình, đưa ra đáp án chính xác, “Là Lâu Đổng làm? Anh ta cũng có tế bào lãng mạn á.” 

“Mày cảm thấy như vậy rất lãng mạn?” Nguyên Húc nhìn cậu ta bằng ánh mắt chết chóc.

“Không phải trước đó Lâu Đổng còn lái xe đầy hoa hồng tới đón mày à.” Chu Nguyên Lượng cười hì hì, “Trong trường người hâm mộ mày chết bầm, có vài nữ sinh còn lên diễn đàn nói, nếu có người làm như vậy với cô, chắc chắn sẽ lập tức gả cho... a đúng rồi, nam sinh cũng nói vậy luôn.”

Nguyên Húc:...

Giới trẻ bây giờ chơi trội thế này ư?

Cậu ngừng hai giây, “Quan trọng không phải hoa hồng, là mấy chiếc xe chở hoa hồng nhỉ?”

“Đừng thực tế thế.” Chu Nguyên Lượng uống một hớp rượu trái cây, “Tặng hoa hồng rất lãnh mạn, chờ tao có bạn gái cũng làm như vậy... Có điều mấy chiếc xe đó đắc quá tao không mua nổi,  khả năng sẽ đổi mấy chiếc.”

“Lúc mày tìm bạn gái tốt nhất đừng có nói cái này với cổ.” Nguyên Húc im lặng chốc lát.

“Đương nhiên không rồi, đây là kinh hỉ.” Chu Nguyên Lượng chống nạnh.

Chỉ sợ sau khi nói rồi thì không có ai sẵn lòng làm bạn gái của mày thôi. Nguyên Húc nhớ tới cảnh tượng xấu hổ ở cổng trường, lại nhìn máy bay không người lái chưa tản đi trên bầu trời, không biết vì sao hơi hít thở không thông.

Phương pháp theo đuổi của Lâu Khải sao lại khờ như vậy, cậu đang nghi ngờ có phải đối phương cố ý dùng thủ đoạn này ép cậu vào khuôn khổ hay không.

Hơn nữa làm thêm vài lần, rất có khả năng thành công.

Nguyên Húc cắn răng lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Lâu Khải bảo hắn mau chóng lái mấy chiếc máy bay kia đi xuống, không ngờ lại nhận được điện thoại của Nguyên Miện. 

Nguyên Húc liên tục khẳng định không thật sự không biết chuyện này, mới miễn cưỡng được cho qua.

Cúp điện thoại xong lại thấy màn hình, toàn là tin nhắn spam, tất cả đều hỏi chuyện tối nay. Dù cho bây giờ không biết ai đang tỏ tình cậu, nhưng chuyện này chỉ cần tra một chút sẽ ra, sáng mai, tin tức Lâu Khải theo đuổi cậu độ chừng sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

... Phố lớn ngõ nhỏ thì hơi khoa trương, nhưng hào môn và những người chú ý đến chuyện này đoán chừng sẽ biết.

Nguyên Húc cầm điện thoại, ngơ ngác uống ngụm rượu trái cây, sau một lúc đột nhiên nói, “Đây là âm mưu.”

Chu Nguyên Lượng ngẩng đầu khỏi điện thoại, “Cái gì?”

“Đây là âm mưu của Lâu Khải.” Nguyên Húc vô cùng đau đớn, lại vô hình nhẹ nhàng thở ra, “Quả nhiên anh ta không vì yêu hóa khờ.”

Chu Nguyên Lượng cảm thấy bàn thân giống khờ hơn, “Rốt cuộc là chuyện sao?”

“Lúc trước tao chia tay với Lâu Khải, có nói tao không muốn yêu đương chỉ thích mặt của anh ta.” Nguyên Húc nói, xem nhẹ biểu cảm khiếp sợ loại như mày sao còn sống của Chu Nguyên Lượng, nói tiếp, “Lúc anh ta ở trường đưa mấy chiếc xe hoa, làm lớn như vậy, cả trường ai cũng biết anh ta đang theo đuổi tao.”

Chu Nguyên Lượng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại trong trường học đều đang nói chuyện này.”

“Điều này tương đương với việc cắt hết vận đào hoa ở trường của tao.” Nguyên Húc vịn lan can, “Anh ta làm như vậy, dù cho tao thật sự coi trọng người nào đó, thì có ai dám ở bên tao?” 

“Đương nhiên, tao cũng không muốn xuống tay với bạn cùng trường.” Nguyên Húc nói thêm, “Kết quả bây giờ anh ta trực tiếp khiến mọi người biết, sau này tao ra ngoài thông đồng với người đẹp, vừa nói đến tên, người ta đã nghĩ đến chuyện tối nay, biết tao là người Lâu Khải đang theo đuổi, độ chừng sẽ không vì tao đi đắc tội với Lâu Khải.”

Chu Nguyên Lượng theo phân tích của cậu liên tục gật đầu, “Mày nói không sai, wow, lợi hại thế à, không tồi không tồi, sau này tao cũng muốn làm thế.”

Vừa dứt lời, đã bị Nguyên Húc bang một cái, “Mày muốn bị đánh à?”

“Tao cảm thấy Lâu Khải thật sự rất thích mày.” Chu Nguyên Lượng ôm đầu, ủy khuất xoa xoa, “Nếu anh ta không để mày trong lòng, làm sao quanh co lòng vòng như vậy.”

“Quanh co lòng vòng mà cưỡng bách tao?” Nguyên Húc xùy một tiếng.

“Này cũng không tính cưỡng bách.” Chu Nguyên Lượng nhỏ giọng nói thầm.

“Là không tính cưỡng bách, nhưng không sai biệt lắm.” Nguyên Húc uống hết rượu trái cây trong lý, “Đu thôi, bây giờ chúng ta ở đây cũng không có lợi ích gì.” 

Người trong tiệc rượu độ chừng cũng biết chiếc này, cậu ở đây cũng không câu được cá.

Sau khi ngồi lên xe về nhà, Nguyên Húc nhìn điện thoại, bạn học trước kia, còn  có bạn bè không liên lạc, thậm chí cả Sầm Khê cũng gửi tin nhắn hỏi cậu chuyện tối nay, nhưng người khởi xướng lại không có tin tức. 

Nguyên Húc biết Lâu Khải đang đợi phản ứng của cậu.

Nhưng Nguyên Húc chỉ cảm thấy đau đầu, không muốn cho hắn phản ứng hì, dứt khoát không để ý tới hắn. Không ngờ vừa về đến nhà, ứng phó với hội thẩm tam đường Nguyên gia xong về phòng, Lâu Khải lại gọi điện đến.

Thời gian đến quá chuẩn, chuẩn đến Nguyên Húc hoài nghi hắn đặt máy theo dõi trên người mình.

“Pháo hoa tối nay, thích không?” Lâu Khải ở đầu dây thấp giọng nói.

Nguyên Húc nghe thấy tiếng hắn lập tức tức giận, âm dương quái khí nói, “Thích, tôi và cục cưng mới tìm được cùng nhau xem, cảm ơn anh đã tiêu tiền.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.