Thấy Bạch Tân Nhạc, biểu cảm của hai người không sao tốt lên.
Nguyên Húc đang lừa gạt Lâu Khải, vậy mà chỗ này có thêm người có ý đồ không tốt, đáy lòng cậu dâng lên chút bực bội, giọng điệu hờ hững, “Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi nghe nói cậu tổ chức triển lãm cá nhân, cho nên đến xem.” Bạch Tân Nhạc bước đến phía trước một bước.
Cậu ta vậy mà còn xịt nước hoa, là mùi cam quýt nhàn nhạt.
Nguyên Húc muốn lui ra sau, nhưng Lâu Khải đang ở phía sau, cậu đành phải đứng bất động tại chỗ. Mùi hương kia dần dần bay lại, khiến cậu không khoẻ mà nhíu mày.
Thật ra mùi nước hoa ấy cũng không quá khó ngửi, chỉ là Nguyên Húc vô hình cảm thấy mùi này kém xa mùi hương mộc chất trên người Lâu Khải.
“Tranh của cậu rất đẹp.” Bạch Tân Nhạc chân thành khen: “Tôi rất thích bức vườn hoa hồng trước cửa.”
“Mua tranh thì nói với Lý Triển.” Nguyên Húc không muốn để ý cậu ta.
“Lát nữa tôi sẽ suy xét mua một bức.” Mặt Bạch Tân Nhạc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dạng cuời tươi như hoa, “Thật ra tôi muốn đến để gặp cậu.”
Tranh bây giờ của Nguyên Húc thật sự quý, mặc dù cậu ta thừa nhận tranh rất đẹp, nhưng không cảm thấy nên tiêu nhiều tiền như vậy để mua một bức tranh. Có điều, hôm nay cậu ta tới đây là muốn kéo gần khoảng cách với Nguyên Húc, nên trước đó đã chuẩn bị tốt chuyện phải đối mặt với gương mặt lạnh nhạt của ai đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cong-cu-cua-phan-dien/3376981/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.