“... Có phải anh cố ý chơi em không?” Nguyên Húc hung hăng nói, “Đóng cửa sổ cần gì dựa gần vậy, anh cố ý câu dẫn em!”
Lâu Khải cong môi, trông tâm tình không tồi, “Thì sao?”
Nguyên Húc không thể tin được hắn thừa nhận, mờ mịt mở to mắt đối diện với hắn vài giây, đột nhiên ý thức được mình có khả năng phản ứng không đúng, bèn hắng giọng đáp, “Cái gì gọi là thì sao, đương nhiên phải phụ trách hành vi của anh rồi.”
Nói đoạn, cậu hơi chu miệng lên ra hiệu.
Lâu Khải không hôn cậu mà vươn tay xoa cánh môi dưới của cậu.
——Rất mềm, còn mang theo chút ấm áp.
Nguyên Húc hất tay hắn ra, “Ôi chao đừng nhéo, phá hư bầu không khí, không hôn thì không hôn.”
Nói đoạn, cậu dựa lưng ra sau ghế.
Nhưng giây tiếp theo, trước mặt bị người ta phủ lên.
Mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt quanh chóp mũi, Nguyên Húc mở to mắt, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng sau cổ bị người ta không nặng không nhẹ nhéo một cái. Giương mắt đối diện với tầm mắt của Lâu Khải, như thể rơi vào biển sâu tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nhìn thấy dịu dàng trong đó.
Cậu giật mình, môi bị người ta dễ dàng cạy ra.
Hai người bọn họ ở phía sau ú ớ, tài xế mắt nhìn thẳng, lặng lẽ nâng tấm ngăn lên thả chậm tốc độ, lo lắng mình lái nhanh quá, quấy rầy hứng thú của hai người.
Nguyên Húc khổ lắm mới được thả ra, gần như nghẹt thở, cậu dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cong-cu-cua-phan-dien/3318944/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.