Lời này không biết là thật hay đùa, nhưng Nguyên Húc nhanh trí, từ nơi năm trăm ngàn dặm suy luận ra thân phận của đối phương —— bạn cùng phòng đại học của Nguyên Húc. 
Chu Nguyên Lượng chỉ xuất hiện trong một dòng ngắn ngủi trong sách, biểu thị sự chướng mắt vì hành vi dây dưa của Nguyên Húc với Bạch Tân Nhạc, nhưng sau nhiều lần bị “cậu” nài nỉ, vẫn cho “cậu” vay tiền mua quà sinh nhật cho Bạch Tân Nhạc. 
“Chuyện này tao có chút ấn tượng.” Nguyên Húc ngáp một cái, “Mày yên tâm đi, không phải chỉ có 50 vạn thôi sao, chờ tao về sẽ trả tiền lại cho mày.” 
Chu Nguyên Lượng nghi ngờ, “Gia đình mày rã đông thẻ ngân hàng rồi à?” 
Hửm??? 
Đầu óc của Nguyên Húc đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, “Mặc kệ rã đông hay không, tao cũng không quỵt nợ, đúng rồi, tao học ngành gì vậy, tao không nhớ.” 
“Tài chính.” Chu Nguyên Lượng không nói nên lời, “Mày quên luôn chuyên ngành của mày luôn hả, rồi kiểm tra cuối kỳ sao giờ?” 
“... Mày cảm thấy tao nên cho giáo viên bao nhiêu tiền thì ông ta mới cho tao qua môn không.” Nguyên Húc dại ra. 
Cậu không thể hiểu một phú nhị đại như Nguyên Húc, đứa con út không cần thừa kế gia nghiệp cũng có thể ăn chơi cả đời lại đi học tài chính. 
Nguyên Húc đối với tài chính dốt đặc cán mai, hơn nữa không hề hứng thú. Từ thôi học bồi hồi ở miệng cậu một lúc, bèn ra quyết định tốt nhất, “Trường chúng ta chuyển ngành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cong-cu-cua-phan-dien/2808127/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.