Nguyên Húc đến giờ còn chưa bị đánh chết, có lẽ dựa vào nhan sắc hơi nhiều. 
Lâu Khải đứng dậy lui về phía sau, rời xa cái bàn tội ác kia mới thấy chút tự tại. 
Người hầu rất nhanh đã tới, đối diện thư phòng với chiếc bàn sạch sẽ, tuy trong lòng còn nghi ngờ, nhưng vẫn rất thành thật câm miệng, lau cái bàn từ trên xuống dưới ba lần. 
Vì Lâu Khải vẫn còn đứng bên cạnh giám sát nên người hầu không dám lơ là, đảm bảo mọi ngóc ngách đều không bỏ sót. Nhưng khi lau đến lần thứ ba, lúc chuẩn bị kết thúc công việc thì Lâu Khải đột nhiên nói, “Lau lần nữa.” 
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp tựa như đang kìm nén gì đó, “Lau mặt bàn.” 
Người hầu nhanh chóng phản ứng, ra sức lau mặt bàn hai lần cuối cùng mới được phép rời đi. 
Gã bưng một chậu nước và giẻ lau dường như không chút bẩn nào, nghĩ thầm: Cái bàn này rốt cuộc bị gì vậy, chẳng lẽ có người nhổ nước bọt lên mặt bàn? 
Nếu Nguyên Húc nghe được suy nghĩ của gã, nói không chừng sẽ suy nghĩ lại, có phải lúc ấy nói chuyện không chú ý vô tình nhĩu nước miếng không. 
Nhưng cậu không biết hành động vĩ đại bắt người ta lau bàn năm lần của Lâu Khải, nên dựa vào ghế trên bàn ăn, liên tục tải mới thông tin. 
Đến lần thứ mười, hotsearch đang tăng chóng mặt đột nhiên biến mất trên bảng, cậu vội mở to mắt ra kiếm khắp nơi, còn vào siêu thoại nhìn hai lần, xác nhận Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cong-cu-cua-phan-dien/2808103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.