“Công bằng ư?” Joseph hiển nhiên không quên lúc trước cậu nói vận may của mình tốt, rất có hứng thú cong môi, không có phản đối, “Đương nhiên không thành vấn đề, bạn bè ưu tú có thể được đối xử như vậy ở đây, bạn bè trước đây của tôi không có hai từ ưu tú này.”
Nguyên Húc uống một ngụm sữa bò, hoàn toàn không đặt lời nói của gã ta vào lòng.
Loại người này nói chuyện không có gì là chính xác, người nào tin người đó xui.
Joseph gọi một người mặc âu phục đen tới, Nguyên Húc giương mắt nhìn, không phải người đưa sữa bò cho cậu.
Chỉ chốc lát sau, một khẩu súng ổ quay ngắn kiểu cũ đã được người ta đưa lên, qua thêm mười phút, cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nẹp tay của Lâu Phụng Khải đã được tháo ra, gã chạy đến chóp mũi đổ mồ hôi, khoái ý trên mặt có thể nói là vặn vẹo. Lúc gã chạy đến cửa, bình phục hô hấp một chút, gấp không chờ nổi đi vào trong.
Lúc ánh mắt chạm đến Nguyên Húc đang êm đẹp ngồi trên sô pha uống sữa nóng, gã đột nhiên cứng lại.
“Đây là chuyện gì, không phải nói hủy tay cậu ta ư?” Gã cao giọng nghi ngờ.
Một tay Joseph đặt lên lưng tựa ghế sô pha, hơi không kiên nhẫn nói, “Không nói thế, sao có thể đảm bảo cậu tới nhanh như vậy.”
Trong lòng Lâu Phụng Khải có suy đoán không tốt, “Chẳng lẽ các người thông đồng... Anh quên ba triệu đô tôi đưa anh à?”
Gã bị sung quân ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cong-cu-cua-phan-dien/2808056/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.