Cô ta vũng vẫy khỏi sự ngăn cản tìm đường giải thoát dễ nhất và nhanh nhất, nhưng Tần Sở đâu đê cô ta được toại nguyện dễ dàng như vậy, anh đành phải ôm lấy cô ta mà an ủi.
"Ai cũng sai, ai cũng nghĩ mình là nạn nhân vì thế thay vì tìm đường chết thì mình có thể làm lại từ đầu. Làm gì có ai trên đời đã là hoàn hảo, cô ghét Lý Gia Tuệ thì tôi cũng ghét cô ta, hai ta mỗi người ghét kiểu khác nhau không ai giống ai. Thời gian sẽ khiến người ta quên đi mà thôi, bây giờ nói về đoạn phim kia ở hiện tại ai cũng cảm thấy đây là việc lớn nhưng sau này, tương lai chẳng có ai nhớ tới đoạn phim này nữa. Thay vì trốn chạy thì mình cứ đối diện, gặp nạn nhân xin lỗi chân thành, tôi tin Lý Gia Tuệ sẽ tha thứ cho cô."
Từng lời nói chân thành cùng với sự nghiêm túc đó của Tần Sở quả thật cũng khiến Tinh Tinh bĩnh tĩnh hơn, an tâm lại. Chẳng hiểu sao lúc này Tinh Tinh lại bị từng lời nói của Tần Sở thu hút, lúc này Tần Sở giống như ánh sáng soi sáng tâm hồn Tinh Tinh.
Vừa đặt lưng xuống giường thì chiếc khung ảnh treo hình Thẩm Tuấn Hào và Sở Sở rơi xuống, Tần Sở cũng chỉ tưởng là cơn gió nên anh cũng không quan tâm lắm nhưng đến sáng hôm sau cả lớp mới nháo nhào lên vụ Thẩm Tuấn Hào tự tử.
Tần Sở tỉnh cả ngủ khi nghe tin, anh vội đi hóng hớt "Chuyện gì thế? Sao hắn lại tự tử?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-hoc-cua-ba-me/3650957/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.