Chương trước
Chương sau
Mặc kệ trời mưa anh vẫn yên lặng ngồi đó. Bình thường anh hay cười cười nói nói như thế thôi chứ thực chất nội tâm anh cực kỳ dễ bị tổn thương, anh cố tỏ ra mạnh mẽ dùng sự mạnh mẽ đó che đi sự yếu đuối của bản thân.

Một chiếc dù được mở ra tiến lại che mưa cho anh.

Ngước lên lần nữa chính là Thẩm Tuấn Hào.

Tần Sở đứng dậy nhìn vào ánh mắt quan tâm đó của Thẩm Tuấn Hào, chỉ có mình Thẩm Tuấn Hào là người quan tâm anh nhất ở thời điểm hiện tại.

"Tôi đưa cậu tới một nơi"

Thẩm Tuấn Hào cầm lấy cánh tay cả Tần Sở kéo đi. Lần này Tần Sở không đẩy Thẩm Tuấn Hào ra, anh cứ thế mà đi theo không chút phòng bị.

Cảnh tượng lãng mạn dưới mưa đó của hai người họ bị Tần Ca dừng xe đèn đỏ gần đó nhìn thấy toàn bộ. Chiếc ô đã thủ sẵn trong tay cũng đành bỏ sang một bên có lẽ không cần dùng nữa.

"Cậu chủ có cần xuống nữa không ạ?"

"Đi đi"

Thẩm Tuấn Hào dần Tần Sở tới một căn nhà nhỏ, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi tiện nghi, đồ gia dụng cái gì cũng có.

"Từ giờ cậu sống ở đây đi, chỗ này cũng gần nhà Lý Như Hồng cậu cũng có thể cùng cậu ấy đi học."

"Nhà này..???" Ánh mắt anh dừng lại bức ảnh đặt trên bàn.

Trong ảnh Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào cười rất rạng rỡ, trông thật sự rất đẹp. Nụ cười Tần Sở cùng với ánh mắt chứa đầy ánh tình của Thẩm Tuấn Hào, có lẽ từ trước khi tới đây hai người họ là một đôi đẹp.

"Nhà này là của hai người các cậu à?" Tần Sở thăm dò

"Đừng phá hoại là được! Ngày mai được nghỉ nên đêm nay cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi." Anh mở tủ quần áo lấy ra những bộ đồ được sắp xếp ngay ngắn "Đây là quần áo của em ấy, cậu mặc đi."

Nhận lấy quần áo từ tay của Thẩm Tuấn Hào, Tần Sở vừa định mở miệng cám ơn thì Thẩm Tuấn Hào vội vã rời đi.



"Chẳng lẽ nhìn mặt mình đáng ghét lắm à?" Tần Sở tự nói với chính mình.

Tần Sở thức dậy thì mặt trời cũng đã lên đỉnh đầu, quả thật ngủ nướng vào ngày thứ luôn là thứ tuyệt vời.

Bụng đã đói meo nhưng trong nhà chẳng có gì ăn, đành phải cầm tiền mẹ cho ra đầu ngõ đánh hai bát mỳ. Đang là tuổi ăn tuổi lớn nên một lúc ăn hai bát cũng không quá đáng, bà chủ quán thấy độc mình Tần Sở ra ăn cũng hỏi thăm Thấm Tuấn Hào, chắc hăn bà ấy cũng biết về tình cảm của hai người họ.

"Bọn cháu hiện không chơi với nhau nữa ạ." Tần Sở đành phải chống cháy, anh vừa nói thật mà cũng không phải thật.

"Là bạn học thì chỉ cần ngồi nói chuyện tháo hết thắc mắc là được mà, không chơi với nhau nữa thì có mà chán lắm." Bà nói

Bạn học? Vậy là bà ấy không biết chuyện tình cẩu huyết của hai người họ?

Ăn xong bát mỳ được tặng kèm hai cây xúc xích, chiếc bụng của Tần Sở đã được nấp đầy. Hôm nay trời trong, mây trắng, nắng vàng anh định trở về cái máng lợn của mình và đánh một giấc đến tối nhưng chắc do thời tiết nên anh quyết định ra ngoài vui chơi.

Nói là làm anh lượn lờ khắp con phố, khám phá thêm được rất nhiều điều hay. So với khung cảnh nhìn mọi thứ qua cửa kính xe ra thì quả thật chính tay chạm vào, tận mắt trải nghiệm đúng là thích hơn.

Đang vui thì lại đứt dây đàn, ánh mắt Tần Sở đang hóng hớt thì chẳng may vô tình đụng phải mấy học sinh trường khác. Đám đó có ba người nhưng ai lấy đều cao to, vạm vỡ, làn da bánh mật trông thật khỏe khoăn. Chiếc áo trường thể dục thể thao còn vắt vưởng trên vai, quả nhiên học sinh trường thể dục đúng là chất lượng.

Tần Sở cũng không muốn dính tới phiền phức nên đã mở lời xin lỗi trước.

Thấy Tần Sở trông có vẻ yếu đuối nên tất nhiên ba thằng nhóc đó sẽ không thể bỏ qua con mồi tự dâng đến miệng được.

Chúng khoác vai kéo Tần Sở vào một con ngõ, Tần Sở cũng vui vẻ đi theo xem chúng định giờ trò gì tiện thể để tương lai anh học lỏm luôn.

Chúng cũng không nói nhiều bắt Tần Sở lôi tiền ra cho chúng, nhưng với một con đỗ nghèo khỉ như Tần Sở chỉ có ba cọc ba đồng thì anh có lục ca người thì cũng chẳng có tiền để nộp.

Chúng cay cú lắm khi vớ phải thằng nghèo "Ai ngờ vớ phải thằng nghèo, mắt mày mù à sao bắt tao chặn đường nó." bọn chúng đổ tội cho nhau

"Tao thấy nó đang ăn hai cây xúc xích thế nên tao tưởng..."

"Tưởng cái đầu mày đấy, bộ mày thèm xúc xích thế à?"

"บี"



Thằng khác cũng chung vui "Tao cũng đang thèm mày ạ."

"..."

Mặc kệ chúng đôi co qua lại Tần Sở ngồi xem chúng diễn kịch, dường như câu chuyện chúng đang nói không có chút liên quan tới anh.

Đóng giả làm kẻ vô hình là chuyện anh rất giỏi.

May thay một thằng nhận ra vấn đề "Mặc kệ nó có bao nhiêu tiền đi, có nhiêu lấy nhiêu."

Hai thằng kia đồng tình.

Lúc này Tần Sở mới nhập cuộc vào cuộc nói chuyện của chúng "Đến lượt tao nói rồi à!"

"Đến lượt mày đấy!"

"Nói có vẻ không tin chứ có lẽ đây là lần đầu tiên bổn thiếu gia nói không có tiền." Nói xong Tần Sở cũng phải lắc

da่u, lay tay che mat vi xau ho.

Hành động khó hiểu đó của Tần Sở, cả ba thằng nhìn nhau.

"Não nó có vấn đề à?"

"Hình như thế!"

"Mày nói gì cơ?" Tần Sở nghe thấy rất rõ chúng nói não anh có vấn đề nhưng anh không tin vào tai mình mà hỏi lại "Nói lại lần nữa để tao nghe lại nào..."

Dám nói bốn thiếu ra não bị bệnh thế chẳng phải đang nói tới não của ba mẹ anh có vấn đề, thù này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được. Động anh thì anh có thể bỏ qua nhưng đã động vào ba... à ba thì bỏ qua đi, nếu động vào mẹ thì anh sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng như vậy.

(Nói thẳng ra là muốn đánh nhau luôn đi còn vòng vo tam quốc...hoizzz)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.