Mặc kệ trời mưa anh vẫn yên lặng ngồi đó. Bình thường anh hay cười cười nói nói như thế thôi chứ thực chất nội tâm anh cực kỳ dễ bị tổn thương, anh cố tỏ ra mạnh mẽ dùng sự mạnh mẽ đó che đi sự yếu đuối của bản thân.
Một chiếc dù được mở ra tiến lại che mưa cho anh.
Ngước lên lần nữa chính là Thẩm Tuấn Hào.
Tần Sở đứng dậy nhìn vào ánh mắt quan tâm đó của Thẩm Tuấn Hào, chỉ có mình Thẩm Tuấn Hào là người quan tâm anh nhất ở thời điểm hiện tại.
"Tôi đưa cậu tới một nơi"
Thẩm Tuấn Hào cầm lấy cánh tay cả Tần Sở kéo đi. Lần này Tần Sở không đẩy Thẩm Tuấn Hào ra, anh cứ thế mà đi theo không chút phòng bị.
Cảnh tượng lãng mạn dưới mưa đó của hai người họ bị Tần Ca dừng xe đèn đỏ gần đó nhìn thấy toàn bộ. Chiếc ô đã thủ sẵn trong tay cũng đành bỏ sang một bên có lẽ không cần dùng nữa.
"Cậu chủ có cần xuống nữa không ạ?"
"Đi đi"
Thẩm Tuấn Hào dần Tần Sở tới một căn nhà nhỏ, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi tiện nghi, đồ gia dụng cái gì cũng có.
"Từ giờ cậu sống ở đây đi, chỗ này cũng gần nhà Lý Như Hồng cậu cũng có thể cùng cậu ấy đi học."
"Nhà này..???" Ánh mắt anh dừng lại bức ảnh đặt trên bàn.
Trong ảnh Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào cười rất rạng rỡ, trông thật sự rất đẹp. Nụ cười Tần Sở cùng với ánh mắt chứa đầy ánh tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-hoc-cua-ba-me/3650945/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.