Chương trước
Chương sau
Thẩm Tuấn Hào chạy đôn chạy đáo giữa lớp của Tần Sở và phòng giáo vụ, thế nhưng thu lại chẳng được chút tin tức nào. Lý Như Hồng cũng chỉ thấy Thẩm Tuấn Hào thật nghĩa khí vì Tần Sở mà có thể không màng hình tượng học trưởng với nụ cười ngọt ngào xen lẫn chút giá lạnh của hoàng tử băng giá cố gắng giúp Tần Sở thoát nạt.

“Lớp trưởng vẫn không có tung tích gì à?” Lý Như Hồng quay sang hỏi người bạn cùng bàn của mình thế nhưng chỉ cần nhìn nét mặt buồn rười rượi đó là cô cũng hiểu được tám chín phần.



Vì còn là trẻ vị thành niên nên Tần Sở cũng không bị làm khó. Cái khó chắc có lẽ là những lời nói khẳng định chắc chắn anh là hung thủ, chính nó như nhát dao đâm vào trái tim non nớt của anh. Một lời nói vô tình cũng khiến người khác bị tổn thương.

Tần Sở nằm ườn ra bàn như một con mèo bị kiệt sức, anh suy nghĩ lại bản thân anh cũng như thân chủ này trước đây đã đắc tội với ai nhưng với IQ chỉ số có hơi khiêm tốn như anh thì tất nhiên vẫn dậm chân tại chỗ với con số 0 tròn trĩnh.

Cô Vu bước vào căn phòng nóng, lúc này cả căn phòng chỉ có mình Tần Sở. Thấy người bước vào thì anh cũng vực dậy lại tinh thần.

“Cô ơi thật sự em không có hút thuốc trong văn phòng mà…” Tần Sở cố gắng biện minh bằng lời nói cũng với lòng trắc ẩn của mình để cố gắng thuyết phục đối phương.

Nhưng đối phương cũng chỉ biết im lặng. Cô Vu ngồi xuống đối diện với anh rồi khẽ thở một hơi dài.

“Cô biết em thường xuyên bị bắt nạt làm sao có thể học hút thuốc được chứ, em như thế nào thì tất nhiên cô hiểu. Tần Sở em đã chịu khổ rồi.”

Ôi vừa nghe được lời nói trầm sâu và lắng đọng đó của cô Vu, trái tim đang treo ngược trên cao của anh cũng được quay trở lại quỹ đạo. Lúc này anh biết, bản thân mình không có cô đơn.

“Là một giáo viên mà không thể bảo vệ học sinh của mình cô thành thật xin lỗi em.” Sau lời cảm động cô nói tiếp “Cô biết em là học sinh ngoan nên chắc chắn là có kẻ xúi giục em làm như vậy đúng không? Chỉ cần em nói ra thì chắc chắn các thầy cô sẽ giúp em.”

Như được khai sáng, tại sao anh không nghĩ đến mấy kẻ anh chơi xỏ chứ. Chúng là mối hiềm nghi duy nhất của anh lúc này. Từ khi anh không nghe lời chúng có lẽ chúng đã ấp ủ mối thù này rất lâu.





Mãi mấy hôm sau Tần Sở mới được thả về với gia đình. Chiều đó vừa học về Thẩm Tuấn Hào đã thấy Tần Sở đang ở trong nhà nên anh vội vã chạy xuống nhà dưới hỏi thăm nhưng đến cửa thì bị bà gọi lại.

“Cậu Thẩm có căn dặn gì sao?”

“À…không ạ. Cháu tìm Tần Sở ạ.”

Bà nói tiếp, vừa nói vừa tiến lại cánh cửa phòng Tần Sở “Thằng bé nói không muốn gặp cậu, thế nên cậu có thể nói với tôi.”

Tất nhiên Thẩm Tuấn Hào hiểu ý của bà, ý bà rất rõ không muốn hai người có bất kỳ thứ gì dính dáng đến nhau.

Đành phải chấp nhận dù sao bà cũng là trưởng bối của Tần Sở nên Thẩm Tuấn Hào bèn ngậm ngùi lên nhà chính nhưng với ánh mắt không lỡ.

Thấy Thẩm Tuấn Hào đi khỏi thì bà mới mở cửa phòng Tần Sở nhìn vào. Tần Sở lúc này đang loay hoay thứ gì đó ở trên bàn học, cuộc trò chuyện của bà với Thẩm Tuấn Hào tất nhiên anh cũng đã nghe rõ từng chữ một nhưng anh lại chẳng có động thái nào, giống như nghe tai này lại lọt tai khác.

“Trương Hàn mày tới số rồi…” Tần Sở vui vẻ nhìn vào thành quả của bản thân.



Tối đó Tần Sở nghe tin Tần Ca đã về nước anh bèn ba chân bốn cẳng chạy tới đó thật nhanh để bẩm báo vụ việc.

Dù sao anh cũng đã sống ở nhà Tần Ca cat một tuần nên các bảo an ở đó cũng không làm khó anh cho anh vào trước sự ngỡ ngàng của Tần Ca.

Vừa vào phòng Tần Sở đã cướp đồ ăn thức uống của Tần Ca.



“Sao mày tự nhiên như ruồi thế? Bộ chỗ này là trốn không người à?” Tần Ca bất lực nhìn Tần Sở đang tung hoành trong phòng mình.

“Con đến đây đưa cho ba một thứ!”

“Truyện của mày tao nghe hết rồi, mày cũng gan gớm nhì dám đốt cả văn phòng trường quân sự đó cơ, mày làm tao phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”

“Thuốc lá này ba nhận ra chứ?” Tần Sở vứt thuốc lá ra bàn, chính là loại đã bị phát hiện trong túi anh lúc đó.

Vừa quét mắt cái Tần Ca đã nhận ra nhưng lúc này anh đang đắm chìm trong thế giới game nên cũng chẳng thấy điều gì bất ổn.

“Ba thấy con là loại có tiền hút được loại cao cấp này à?”

Tần Ca buột miệng “Mày nghèo như gì á, nhà còn đéo có lấy đâu ra …” anh đột nhiên khựng lại rồi nhìn Tần Sở “Ý mày là…”

Tần Sở gật đầu mỉm cười “Game over rồi.” Nói xong thì anh rời khỏi đó để mặc Tần Ca trong mớ hỗn độn

Nhìn vào màn hình game “Game Over” rồi nhìn hộp thuốc lá đó cuối cùng thì anh cũng hiểu ra rốt cuộc kẻ đứng sau là kẻ nào.

Tần Sở bước ra thong dong từ nhà Tần Ca. Chúng dùng sự thâm độc với anh thì anh sẽ dùng quyền lực để đáp trả. Tính tình ba anh thì tất nhiên anh hiểu rõ hơn cả vì thế ba của anh sẽ là công cụ đặt biệt tốt để cứu lấy cuộc đời anh.

Tần Ca sẽ là chất phát nổ còn anh sẽ là kẻ trâm ngòi, hai thứ này kết hợp phải nói là hai kiếm phát sáng* không kẻ nào địch lại.

* Ừ thì nghĩa chúng ta có thể hiểu là: Song kiếm hợp bích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.