Nhận thấy vẻ mặt thất kinh của Tần Sở, Thẩm Tuấn Hào cũng ngơ ngác ra hỏi thăm tình hình nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của Tần Sở.
…
Đã qua hai tiếng ca trực của Tần Sở mà anh mãi vẫn chưa thấy có người nào tới trực thay ca, mệt mỏi cộng thêm buồn ngủ nên anh bèn rời vị trí thay ca để về gọi người trong phòng ra trực.
Người thay ca với Thẩm Tuấn Hào đã tới từ nửa tiếng trước vì đợi Tần Sở nên giờ này Thẩm Tuấn Hào cũng vẫn chưa về phòng mặc dù anh cũng đã khá mệt.
Tần Sở đuổi khéo mãi thì mới cắt được cái đuôi Thẩm Tuấn Hào, còn anh thì anh phải đi về phòng để tìm người tới thay ca. Thế nhưng đến cả ải đi vào phòng còn khó huống chi vào gọi người.
Mấy người trong phòng đã khóa trái cửa, mọi người thì ngủ ngon lành trong màn đêm nóng lực để Tần Sở ở ngoài gõ cửa.
Tần Sở cũng biết bây giờ là ban đêm nên nếu đập cửa quá lớn sẽ gây ảnh hưởng tới người khác, và nếu để mấy người phụ trách đi tuần tra thì dù đó có phải ca trực của mình hay không thì cũng sẽ bị trách phạt khi rời khỏi vị trí khi chưa cho phép.
Tần Sở vừa đập vừa gọi “Đầu nấm”. Mặc dù đầu nấm chưa ngủ nhưng với ánh mắt dữ tợn của mấy người bạn cùng phòng, chúng là tay sai của nhóm Mãnh Hổ vì thế anh cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, chùm chăn kín đầu.
Điều đáng tiếc thay cạnh phòng anh chính là Trương Hàn đầu sỏ nhóm Mãnh Hổ, nghe thấy tiếng đập cửa “Uỳnh uỳnh!!!” ở phòng bên cạnh hắn ta biết chắc chắn đàn em trong phòng đó đã và đang làm tốt nhiệm vụ được giao. Lúc này Trương Hàn xuất hiện như một vị thần chính xác thì là quỷ đội lốt người tới nhắc nhở đầy thiện chí.
“Tần Sở của chúng ta sao lại ở đây đập cửa thế này? Chẳng phải giờ này cậu phải trực ca mà, tại sao lại ở đây?” Trương Hàn nói khá to giống như muốn để người khác tới xem kịch hay mà bản thân hắn bày ra.
Tần Sở thì chẳng thèm đếm xỉa hắn vào mắt vẫn gọi “Đầu nấm mở cửa” còn nhắc nhở “Đến giờ cậu trực rồi” nhưng tất nhiên dù muốn ra mở cửa nhưng đầu nấm không thể.
Trương Hàn cố nói lớn hơn thu hút nhiều người tới xem hơn “Tại sao cậu lại ở đây thế, chẳng lẽ cậu trốn việc muốn lẻn về phòng bị bọn tôi bắt gặp à? Sao cậu gan thế, đây là trường quân sự chứ có phải là nhà cậu đâu mà cậu lại dám trốn tránh trách nhiệm.”
Bị nói oan Tần Sở cũng chẳng vừa liền đáp lại “Con mắt nào của cậu thấy tôi trốn việc hả? Đã không có chứng cứ thì đừng ở đây mồm mép chua ngoa.” Tần Sở bonus thêm “Không nói đâu có bảo mày bị câm đâu.”
Tất nhiên với đôi tai nhanh nhạy của mình thì Trương Hàn nghe rất rõ từng từ từng chữ phát ra từ miệng của Tần Sở. Không kìm nổi cảm xúc Trương Hàn nhảy bổ vào định dùng nắm đấm giải quyết vấn đề cho nhanh gọn.
Bị đánh vô cớ nhưng Tần Sở không hề đánh trả lại, anh chỉ biết phòng thủ tay ôm đầu y như những lần anh bị bắt nạt.
Tiếng xô xát đánh nhau như thế tất nhiên kinh động đến giáo quan và nhóm trực ban. Trong phút mốt cả lũ bị xách ra ngoài sân thể dục giữa đêm, những người có liên quan thì cũng phải chịu phát hết.
Giáo quan thì không nghe giải thích nhiều chỉ cần có tội là phạt. Tất cả bị phạt nhảy cóc quanh vòng sân đến khi kiệt sức mà nghe nói tiết học ngày mai là chạy bền, hình phạt này thật sự đáng sợ đến kinh người.
Thể trạng của thân chủ Tần Sở vốn đã yếu đuổi lại còn không chịu tập thể dục thường xuyên nên chỉ mới nhảy mấy cái đã hết sức nhảy tiếp, đầu nấm cũng không khá khẩm hơn.
Đầu nấm tiến tới xin lỗi vì sự việc lần này, khuôn mặt thành khẩn giọng nói run run…chỉ với những biểu này Tần Sở cũng đoán ra là có người đứng sau sai khiến, đầu nấm cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải lương nhờ kẻ mạnh.
“Không sao.” Tần Sở nói xong rồi thì tiếp tục nhảy cóc để đuổi kịp với nhóm Mãnh Hổ phía trước.
Với người khác hai từ không sao chỉ là bình thường nhưng với một kẻ luôn sợ hãi, suy nghĩ như đầu nấm thì nó giống như lời cắt đứt mối quan hệ của hai người.
“Cậu ấy nói không sao nhưng không nhìn mình…” Đầu nấm khẽ nói nhỏ “Vậy cậu ấy không muốn chơi với mình nữa sao… làm sao bây giờ?”
(Con nhà người ta bị đánh vết thương còn ở trên mặt kia kìa ba… Đã nói không sao rồi mà còn nghĩ nhiều rồi suy thành gì hông bít…hummm)
Với đầu nấm nếu Tần Sở không bị bắt nạt thì người bị bắt nạt chính là anh vì thế anh rất sợ Tần Sở không chơi với mình nữa.
Trong đám đông hóng hớt trên lầu nhìn xuống mấy kẻ đang làm trò hề dưới sân thể dục thì trong đó có một bạn nữ mái tóc xõa dài ngang lưng trên tay cầm chiếc điện thoại đứng đó nhìn xuống.
Chiếc điện thoại đó, mẫu mã đó, kiểu dáng đó rất giống với chiếc đã quay lén Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào.
Thẩm Tuấn Hào đi lướt qua người con gái đó mà không hề hay biết, ánh mắt của anh chỉ có chứa Tần Sở trong đó, anh lo lắng chạy xuống xin xỏ giúp Tần Sở với hội phụ trách.
Thế nhưng với lòng nhiệt huyết, tinh thần trách nhiệm thì dù Thẩm Tuấn Hào mua chuộc bằng đồ ăn vặt thì họ cũng không lung lay bởi người có thẩm quyền lúc này chính là giáo quan. Chỉ cần giáo quan gật đầu thì Tần Sở mới được tha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]