Chương trước
Chương sau
Theo sau mỗi một cái tên được đọc lên, màn hình lớn phía sau người chủ trì phát một đoạn chính trong MV ca nhạc được đề cử đó, cái tên cuối cùng được đọc đến chính là Sở Triều Dương 《Single Ladies》.
Bởi vì album này rất bùng nổ nên mới được chiếu cuối, MV được chiếu lên phần lớn là phân đoạn Vô Danh nhảy với đám bạn nhảy ở phía sau, đi cùng với thân ảnh sống động mười phần là tiếng ca có sức bật mạnh mẽ của Vô Danh.
Tiếp theo là mời khách quý trao giải lên đài đọc tên trao thưởng.
Khách quý trao giải này là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng trong giới phim điện ảnh, đức cao vọng trọng, Sở Triều Dương tuy không biết cô ấy là ai, nhưng lúc này Sở Triều Dương vẫn chuyên chú nhìn lên trên khán đài, mặt treo nụ cười mỉm.
Mà sau khi vị khách quý trao giải này nhìn thấy cái tên duy nhất trên tờ giấy nhận giải, tươi cười trên mặt cũng càng sâu: “Đạt được giải thưởng [Bài hát của năm] ——” Cô ấy dừng một chút, ánh mắt cô ấy quét một vòng quanh toàn trường, cuối cùng ánh mắt mang theo tươi cười dừng ở trên người Sở Triều Dương: “Chúc mừng cô nương đến từ một quốc gia phương đông thần bí —— Sở Triều Dương! 《Single Ladies》”
Tiếng vỗ tay ở hiện trường nổi lên như sấm, dáng ngồi của Sở Triều Dương đoan chính thẳng tắp, trên mặt là một nụ cười mỉm, lúc này cô cũng đang... vỗ tay!
“Sở Triều Dương! 《Single Ladies》? ”
Sở Triều Dương tiếp tục ngồi đoan chính thẳng tắp như cũ, trên mặt treo một nụ cười nhạt khéo léo, vẫn vỗ tay!
Lúc này màn ảnh đang chiếu về phía Sở Triều Dương, màn ảnh đúng sự thật đem biểu tình động tác vào giây phút nhận giải của cô chiếu lên mọi màn hình khắp phố lớn ngõ nhỏ trên toàn thế giới.
Vốn dĩ đây là một hành động rất bình thường, nhưng vấn đề là, vị khách quý trao giải kia đã đọc tên hai lần rồi, Vô Danh đứng lên nhận thưởng đi chứ, nhưng mà Vô Danh vẫn như cũ trưng vẻ mặt mơ hồ kia ra mỉm cười vỗ tay, hoàn toàn không hề ý thức được người ta đang gọi lên mình.
Khán giả ngồi xem trước TV đều cười điên lên rồi, sôi nổi bắt chước bộ dáng Sở Triều Dương ngồi ngay ngắn mỉm cười vỗ tay, bên ngoài nhìn qua trông cô có vẻ rất bình tĩnh, chứ thật ra một đôi mắt mê mang đang mở to, vô tội lại ngây thơ.
Càng làm cho người ta phụt cười chính là, cô đại khái không nghĩ tới màn ảnh đang chiếu thẳng vào mặt cô, thời điểm vỗ tay cô liền đặt tạm mặt nạ* xuống đùi, cô cho rằng làm như vậy người xem trước TV không nhìn thấy mặt cô sao?
*Mel: Chị nhà dùng loại mặt nạ cầm tay ấy, lúc nào cũng phải giữ =)))
Mặt cô đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt toàn thể khán giả đang ngồi xem TV!
“Đột nhiên tôi phát hiện ra Vô Danh ngốc thật đấy, kiểu ngốc manh* ngốc manh, ôi cười chết mất thôi!”
*Ngốc manh: Ngốc nghếch đáng yêu.
“Aaaaaa, đã sớm biết rằng Sở Y Huyên rất xinh đẹp, nhưng tui không nghĩ tới, thời điểm Sở Y Huyên trở thành Vô Danh của tui lại có thể xinh đẹp được thành như vậy a, cầu màn ảnh đừng có chuyển đi nơi khác nữa, liếm liếm liếm!”
“Cô ấy cư nhiên thật sự là Sở Y Huyên này, thật đẹp thật đẹp, đẹp quá đi thôi!”
“Đây hẳn là thời khắc đẹp nhất của Sở Y Huyên, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”
“Vô Danh có thực lực mạnh như vậy, căn bản không cần mỹ mạo làm gì nữa!”
“Vô Danh có mỹ mạo đẹp như vậy, căn bản không cần thực lực làm gì nữa!”
“Rõ ràng dựa mặt là có thể ăn cơm rồi, cố tình lại muốn dựa vào tài hoa!”
“Cứ dựa vào mặt kiếm cơm như trước kia không được sao?”
“Không được! Không có tiếng ca của Vô Danh, cuộc sống sinh hoạt của tôi sẽ mất đi quá nhiều sắc thái.”
Thời điểm màn ảnh chiếu thẳng vào khuôn mặt Sở Triều Dương, người xem tại hiện trường cũng nhìn thấy thân ảnh của Sở Triều Dương trên hai màn hình lớn ở hai bên, thấy cô mang vẻ mặt mông lung yên lặng ngồi ở chỗ kia vỗ tay, trông ngây ngốc cực kỳ, hoàn toàn không hề biết chuyện gì vừa xảy ra, người chủ trì và khách quý ở hiện trường đã sắp cười chết rồi.
Cổ Duệ Chính đẩy nhẹ cô một cái, nói thầm vào tai cô: “Dương Dương, tỉnh tỉnh, em đoạt giải.”
Sở Triều Dương còn đặc biệt mờ mịt nhìn hắn, sau đó vươn một ngón tay chỉ vào chóp mũi của mình: “Em?”
Cái bộ dáng ngốc manh kia lại làm cho một loạt khách quý ở hiện trường rầm rộ bật cười, tiếp theo là một tràng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt hơn nữa.
Khán giả Hoa Quốc ngồi xem trước TV đầu tiên là cười giống như các vị khách quý kia ở hiện trường, cười cười mãi liền khóc, lau lau nước mắt, thật sự là vui quá kích động.
Ca sĩ Hoa Quốc rốt cuộc cũng tại trên sân khấu đỉnh cấp thế giới, bắt được giải thưởng tối cao đỉnh cấp thế giới, bọn họ chờ đợi cái giải thưởng này lâu lắm rồi.
Bọn họ muốn hoan hô, muốn cùng mọi người chia sẻ, nhưng đáng tiếc hiện tại mới hơn 6 giờ sáng, người nhà ai ai cũng đều đang say giấc ngủ, trong lòng bọn họ hưng phấn kích động đến mức khó có thể nói nên lời, đành sôi nổi chạy lên trên mạng phát thiếp hoan hô chúc mừng!
“Ai nói Vô Danh của chúng ta không lấy được giải thưởng?”
“Vô Danh nhà ta bắt được giải Grammy!”
*Mel: Tui, tui hong ngờ Vô Danh lại lấy được giải đấy, tự nhiên có loại xúc động của mẹ già khi con nhỏ được giải [chấm nước mắt]
Các phóng viên trước TV tất cả đều đã nghĩ xong tiêu đề viết báo [Vô Danh thu hoạch lớn, đoạt được giải Grammy [Bài hát của năm], trở thành nữ ca sĩ người Hoa đầu tiên đạt được giải thưởng Grammy!]
[Tình duyên giữa Hoa Quốc và Grammy, Vô Danh xứng đáng là thiên hậu Grammy duy nhất ở Hoa Quốc! ]
Mà Sở Triều Dương đang ở hiện trường, sau khi xác định chính mình thật sự đoạt được giải thưởng, đôi tay kinh hỉ che miệng lại vì khó có thể tin được, sau đó nở một nụ cười thật tươi, cô vui vẻ ôm lấy Cổ Duệ Chính ở bên người, lại ôm lấy Hoàng Hiểu Tuyền, lúc sau mới xách làn váy lên, đến cây gậy chống mặt nạ cũng quên cầm, trực tiếp ở trong tiếng trêu ghẹo hài hước của người chủ trì, đi thẳng về phía đài trao giải, khách quý trao giải tiến lên ôm cô một cái.
Thẳng đến tận khi đứng ở trên đài rồi, Sở Triều Dương vẫn còn cảm thấy có chút mông lung, sau khi ôm nữ khách quý Vos đảm nhận việc trao giải xong, cô còn khó có thể tin được mà nói một câu: “Hãy nói cho tôi biết đây không phải là mơ.”
Vos mỉm cười nói: “Honey đương nhiên không phải là đang nằm mơ, chúc mừng cô đạt được giải thưởng Grammy [Bài hát của năm]” Cô ấy thật sâu mà ôm Sở Triều Dương một cái, vỗ vỗ lưng cô: “Cô tuyệt vời cực kỳ!”
Vị này là một người đến từ nước Pháp, cực kỳ thân thiện đối với Sở Triều Dương.
Sở Triều Dương không biết chính là, vị nữ diên viên Vos này là một người cực kỳ ủng hộ quyền lợi của phái nữ.
Lúc này đây, cô đang mải mê đắm chìm trong chuyện khác. Là một người ca sĩ, ai chưa từng mơ tưởng có một ngày mình có thể đứng trên sân khấu Grammy? Ai chưa từng mơ tưởng có một ngày mình có thể nhận được một trong bốn giải Grammy lớn?
Nhưng cho dù ở kiếp trước của cô, kiếp trước là mười mấy năm sau so với hiện tại, chưa từng có người Hoa nào từng đoạt được một trong bốn giải thưởng Grammy lớn, không riêng gì người Hoa, toàn Châu Á còn chưa có một ai đủ khả năng.
Cô biết bài hát này từng đoạt giải, nhưng điều đó không đại biểu là cô có thể đoạt giải, cô cũng không biết rốt cuộc quá trình bình chọn giải thưởng có xảy ra vấn đề gì hay không, cho nên, đứng ở trước microphone nhìn một mảnh khách quý mênh mông ở phía dưới, cô hoàn toàn ngốc.
Nội tâm kích động khó có thể nói nên lời, cô hoàn toàn dựa vào bản năng đi đến trên đài, dựa vào bản năng đã quen đứng trên ở sân khấu lớn được tổng hợp từ kiếp trước, ôm người ta, sau đó đứng ở trước microphone, cũng theo bản năng: “Cứ như đang nằm mơ vậy”
Mọi người ở dưới đài tức khắc bật cười.
Cô hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, nhưng trong lòng vẫn thập phần kích động như cũ.
Cô dùng tay vịn giá treo microphone, “Tôi muốn nói.” Cô dừng một chút, tiếp theo lấy tay che mặt, ảo não nói: “Thế mà tôi lại quên mang mặt nạ theo.”
“Đúng là tôi tính toán hôm nay sẽ tháo mặt nạ xuống, thậm chí tôi còn đã thiết kế động tác tháo mặt nạ xen giữa phần vũ đạo ở sân khấu kế tiếp.” Cô tạo dáng làm một tư thế trông thật lãnh khốc, làm ra động tác tháo mặt nạ xuống rồi vung tay tiêu sái vứt mặt nạ ra phía sau.
Dưới đài cười ầm ầm.
Bọn họ đều biết, từ khi xuất đạo cho tới nay cô vẫn luôn mang mặt nạ xuất hiện, hiện tại cô kích động đến mức đến cả mặt nạ cũng quên mang, có thể thấy được cô đã kích động bao nhiêu, lại cảm thấy ngoài ý muốn đến nhường nào.
Cái giải thưởng này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Khán giả trước TV cũng bị cô làm cho cười đã chết, “** má Vô Danh quá dễ thương rồi đấy, cô ấy đúng là nên tiến vào vòng âm nhạc, trước kia đi diễn kịch thật quá là lãng phí thiên phú, mấy người xem cô ấy ngốc manh đến mức nào kìa, có chỗ nào trông giống mỹ nhân đầu gỗ cơ chứ? Rõ ràng là đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương!”
“Cảm tạ ông chủ Hoàng Hiểu Tuyền, cảm tạ cộng sự Cổ Duệ Chính, cảm ơn người đại diện Dương Vân Lam, cảm ơn toàn bộ nhân viên công tác ở phía sau màn âm thầm hỗ trợ, cảm ơn các fans yêu dấu, cảm ơn cha mẹ, còn có con trai của tôi.” Cô cười cười, giơ cúp vàng trong tay mình lên: “Cũng cảm ơn Grammy, cảm ơn toàn bộ ban giám khảo đã khẳng định!”
“Thật ra, tôi đã sớm viết bài phát biểu nhận giải vào lòng bàn tay.” Cô giơ đôi tay đã mướt mồ hôi của mình lên, nét mực trong lòng bàn tay đã hoàn toàn lẫn lộn vào nhau, nhìn không ra chữ.
Màn ảnh lập tức chiếu hình lòng bàn tay của cô, hai màn hình lớn ở phía sau cô cũng đang chiếu hình lòng bàn tay của cô.
Tiếp theo cô nở nụ cười: “Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, tôi cư nhiên có thể đoạt được giải thưởng, may mắn thay, tôi còn nhớ mang máng bài phát biểu nhận giải.”
Dưới đài lại ngập tiếng cười.
Lúc này đại não cô trống rỗng một mảnh, chờ nói xong toàn bộ những lời cảm ơn nên nói, cô đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nói xong một tiếng cảm ơn cuối cùng, cô cong lưng, khom người thật sâu cảm ơn mọi người ở dưới đài.
Dưới đài lại là một tràng vỗ tay như sấm.
Lúc này màn ảnh rơi xuống trên người một vài vị khác cũng được đề cử cho giải thưởng lần này, cho dù các cô đã cố giữ vững phải mỉm cười, nhưng tươi cười trên mặt vẫn thập phần cứng đờ như cũ.
Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ đến, cái giải thưởng này sẽ rơi xuống trên người cô gái người Hoa bọn họ hoàn toàn không coi là đối thủ này.
Lại nói tiếp, lần này Sở Triều Dương có thể đoạt được giải thưởng, thật ra cũng không hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Một phương diện, đĩa nhạc Hải Báo liên tục làm các loại xã giao hỗ trợ, Kim lão gia tử và Đỗ Cảnh Minh cũng có tác động nhất định vào trong đó, còn có những tinh anh người Hoa kia, bọn họ đều trợ giúp cô một tay.
Về phương diện khác, chính là bản thân ca khúc.
Trước không nói đến mức độ kinh điển của bài hát này, chỉ nói tới nội dung của nó thôi, nó hát vang bản tuyên ngôn độc lập dành cho những cô gái độc thân, bài hát này không thể nghi ngờ là đã chọc trúng vào tâm những người làm âm nhạc là nữ và những người phụ nữ có thực quyền.
Mấy năm nay Hollywood và Grammy vẫn luôn không ngừng vận động về quyền của phụ nữ, nhiều cô gái cầm trong tay hoa hồng trắng tham gia lễ trao giải Grammy lên tiếng ủng hộ nữ quyền, những cô gái mặc váy áo lộ vai lộ chân bước lên thảm đỏ cũng dần dần không bị kỳ thị.
Mà bài hát này của Sở Triều Dương, không thể nghi ngờ chính là một bản thánh ca về nữ quyền được cất lên từ một cô gái nhỏ.
Nữ quyền, họ đấu tranh vì cái gì?
Nó không phải sự trả thù, không phải quá áp đảo nam tính, mà là hy vọng có thể tiêu trừ được những đề tài thảo luận về phái nữ. Bao gồm bình đẳng vợ chồng, chống kỳ thị chức nghiệp, lên tiếng vì những người phụ nữ phải chịu bất công, không phân biệt giới tính cho bất kỳ một loại phúc lợi xã hội nào, vô luận cái kia là kỳ thị hay là ưu đãi……
Bởi vì xã hội hiện nay vẫn còn quá nhiều sự phân biệt đối xử, kỳ thị phái nữ.
Họ đấu tranh để không bởi vì chúng ta là con gái mà ở thời điểm còn nằm trong bụng mẹ đã bị xóa sạch; không bởi vì chúng ta là con gái mà khi còn nhỏ bố mẹ có thể tùy ý giết chết, đánh mắng, bán đi, tặng người; không bởi vì chúng ta là con gái mà ở thời thơ ấu phải chịu đựng nhiều sự khắt khe hơn; không bởi vì chúng ta là con gái mà chúng ta không có quyền đi học, không được hưởng chế độ giáo dục bắt buộc.
Không bởi vì chúng ta là con gái, nếu bị người ta cũng gian liền dính phải tội danh ‘không phải tự nhiên người ta hãm hiếp’, ai bảo ăn mặc mỏng manh ít đồ.
Không bởi vì chúng ta là con gái mà không có quyền tự chủ thân thể, bởi vì từng X với người yêu cũ liền bị mắng là ‘ giày rách ’; không bởi vì chúng ta là con gái mà chúng ta phải từ bỏ sự nghiệp, ở nhà chăm con; không bởi vì chúng ta là con gái mà chúng ta xứng đáng bị bố mẹ đánh, phải làm người hầu cho anh, em trai; không bởi vì chúng ta là con gái, chồng đánh chết vợ, phán có thời hạn bảy năm tù, vợ đánh chết chồng liền phán án tử hình.
Nữ quyền, thứ mà con gái cầu vĩnh viễn chỉ là sự bình đẳng cơ bản nhất trong xã hội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.