Đỗ Cảnh Minh bỗng nhiên hiểu ra một chuyện. Trên đời này có một loại người, bất luận cô sinh hoạt ở trong hoàn cảnh nào, cô đều có thể tự sống thật tốt, cũng có thể làm cho người nhà của mình sống thật tốt. Có lẽ không phải giàu có từ phương diện kinh tế, nhưng trên phương diện tinh thần, con trai cô nhất định sẽ không bần cùng. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến mẹ mình. Lúc hắn bảy tuổi, bệnh tim của mẹ hắn đột phát, qua đời, nhưng ký ức khi còn bé của hắn lại rất rõ ràng. Mẹ hắn vốn là một người có thân thể phi thường nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất cường đại, nếu không phải bọn họ bị bắt cóc, rồi tin tức bọn bắt cóc giết chết con tin truyền tới tai thì cho dù mẹ hắn có bệnh tim, có lẽ cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Trong trí nhớ, mẹ hắn có nụ cười ấm áp và sáng ngời giống như cô, chỉ là về sau, nụ cười dần dần không có độ ấm nữa, nhưng bà vẫn đối xử với hai anh em bọn họ phi thường tốt, cho dù trong sinh hoạt hằng ngày, bọn họ đều là được cha và bảo mẫu chiếu cố. Công việc của cha hắn rất bận, thường thường đến khuya mới trở về, cho nên khi cảm xúc của mẹ biến hóa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, hắn là người nhìn thấu tất cả. Tựa như lời cô nói, bọn trẻ nhỏ thật sự rất thông minh, cho dù khi còn nhỏ hắn không hiểu điều ấy, nhưng chờ lớn lên một chút, cái gì hắn cũng đã hiểu. Chỉ là hắn hiểu điều đó quá trễ, mẹ hắn đã đi mất rồi. Nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ những lúc mẹ vỗ về mái tóc của hắn, trên mặt nở nụ cười mềm mại lại ấm áp: “Con và A Khôn là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ yêu con và A Khôn nhất, những cái khác đều không quan trọng.” “Tiểu Minh là anh trai, giúp mẹ chiếu cố A Khôn nhé, có thể chứ?” “Mẹ không thể nào đi cùng hai đứa được nữa rồi, Tiểu Minh có thể cường đại lên được không, bảo hộ chính mình, bảo vệ em trai.” Bà cơ hồ cũng không đề cập gì đến cha hắn, không nói ông tốt, cũng không nói ông không tốt, chỉ nói: “Hắn là cha của bọn con, con còn nhỏ, cần phải dựa vào hắn.” Những ký ức đó hắn đã sớm khắc sâu trong lòng, một khắc cũng không quên. Có nhiều người hay nói, sau khi lớn lên con nhất định sẽ trở thành một người như ba. Những lời này hoàn toàn không dừng ở trên người Đỗ Cảnh Minh, có lẽ là do từ nhỏ hắn đã sống quá lý trí quá thanh tỉnh, từ nhỏ hắn đã tự nói với chính mình, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ không trở thành người giống như cha hắn. Không cần vì công tác, vì sự nghiệp, vì tiền bạc mà bỏ qua gia đình và con cái, đối với hắn mà nói, người nhà mới là quan trọng nhất. Không cần vì những người Giáp Ất Bính Đinh không liên quan ở bên ngoài mà đi tổn thương người mình yêu, người thân của mình, thẳng đến tận bây giờ hắn vẫn cứ không hiểu, vì sao có những người có thể vì người qua đường không đủ liên quan mà đi xem nhẹ người nhà của mình. Mặc kệ là từ trên phương diện tình cảm hay là trên phương diện ích lợi mà bỏ qua người nhà, mấy năm nay hắn đã thấy quá nhiều rồi, người ta biết rõ như thế nhưng vẫn cứ làm. Biết rõ sẽ làm người nhà tổn thương, biết rõ sẽ hại lớn hơn lợi,…… nhưng vẫn cứ không chịu để ý như vậy. Nhìn cặp mẹ con dịu dàng thắm thiết trước mắt này, hắn đáy lòng vô cớ dâng lên một dòng nước ấm, trong lòng đã bình tĩnh lại bình yên, bỗng nhiên liền lý giải được một câu: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên. “Chừng nào thì cô trở về?” Hắn không tự giác dỡ xuống lớp phòng bị, ở trước mặt cô hoàn toàn thả lỏng, mặt mày nhu hòa. “Chắc là một tuần nữa.” Đôi tay cô vây quanh người tiểu Trừng Quang trong lòng ngực, nhìn hắn: “Anh thì sao?” “Tôi và cô giống nhau.” Hắn đề nghị: “Không bằng chúng ta đi cùng nhau?” “Ha ha!” Cô không tim không phổi nở nụ cười, chỉ vào chính mình: “Bất luận là Vô Danh hay là Sở Y Huyên, chỉ cần bên người tôi có giống đực đi cùng thôi, nếu bị chụp được thì đều là ‘cử chỉ thân mật cùng nam tử thần bí’ ”. Cô xua xua tay, “Tôi không đi cùng anh được đâu, sau khi xong việc ở đây tôi còn phải đi Đài Loan* nữa.” *Mel: Huhu xin lỗi các tình yêu, vì dịch tự động nên chỗ này có chút nhầm lẫn, những chỗ trước kia mình ghi là Thái Lan giờ sửa xin phép sửa lại thành Đài Loan nhé, tại phát âm có hơi giống nhau nên xảy ra sai sót, mong các bạn thông cảm, ban đầu mình tưởng 'tái' là Thái nên mới dịch là Thái Lan, về sau mới biết Thái là 'tài' 泰, còn 'tái' trong 台湾 là Đài Loan ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽. Thật ra lúc đấy mình đã phân vân rồi, haizz chẳng hiểu sao lại ghi là Thái nữa:<<< mình cũng sẽ sửa lại hết các chương trước đây hicc. À đôi điều về Đài Loan: cuộc chiến giữa Trung Quốc và Đài Loan vẫn còn đang trong quá trình giải quyết, chưa đi đến một kết quả cụ thể nào. Gần đây Trung Quốc vừa khẳng định sẽ đưa vùng này hợp nhất với chính quyền cộng sản tại Bắc Kinh ngay cả khi phải dùng vũ lực. Ngược lại, mảnh đất này kiên quyết không thống nhất với Trung Quốc. Hoàng Hiểu Tuyền còn đang ở Đài Loan chờ cô đây, hắn đã nhận cho cô một quảng cáo bên Đài Loan cho nên bây giờ cô còn phải qua Đài Loan một chuyến. Đỗ Cảnh Minh cũng không miễn cưỡng. Nhưng đến ngày rời đi đó, bọn họ lại vẫn như cũ gặp nhau ở sân bay, hơn nữa lại còn ngồi cùng nhau. Thời điểm Sở Triều Dương nhìn thấy ghế ngồi bên cạnh cô, chỉ cách một lối đi nhỏ liền đặc biệt kinh ngạc: “Tiểu Minh? Trùng hợp như vậy?” Hắn đứng lên, “Cần trợ giúp không?” “À, cảm ơn, cất ba lô hộ tôi một chút.” Đại đa số hành lý của Sở Triều Dương đều đã bị mang đi gửi vận chuyển hết rồi, nhưng bởi vì cô còn bế theo đứa nhỏ nên vẫn cần ba lô bên mình để đựng một ít đồ ăn, sữa bột, bình sữa,và một số vật phẩm thiết yếu khác. Tiểu Trừng Quang ba tuổi, đã có thể tự mình đi WC, không đóng tã giấy nữa. Đỗ Cảnh Minh hộ cô cất ba lô lên bên trên, cô bế tiểu Trừng Quang đặt xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, thắt đai an toàn cho bé xong xuôi rồi hỏi bé: “Muốn xi xi không?” Tiểu Trừng Quang lắc đầu. “Vậy nếu con muốn xi xi thì phải nói cho mẹ nghe, biết chưa?” Tiểu Trừng Quang gật đầu. Sở Triều Dương làm như vậy xong mới có cơ hội quay đầu lại nói chuyện với Đỗ Cảnh Minh: “Tại sao anh lại lên chuyến bay này vậy? Anh cũng đi Đài Loan?” “Phải đi Đài Loan xử lí chút chuyện.” “Thật đúng là duyên phận.” Mặt mày cô đều là ý cười. Ở nước ngoài, cho dù cô không mang mặt nạ cũng có rất ít người có thể nhận ra cô, huống hồ cô còn trang điểm thêm và thay đổi một số đường nét trên khuôn mặt. Nhưng Đỗ Cảnh Minh vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô, có lẽ là do cặp mắt kia của cô quá mức sáng ngời, mỗi lần cười lên, đáy mắt đều như tập trung hết mọi ánh sáng xung quanh lại. Tiểu Trừng Quang ngồi ở chỗ ngồi bên trong cô, cô ngồi bên ngoài, khoảng cách giữa cô và Đỗ Cảnh Minh chắc cùng lắm chỉ cách có một cánh tay. Lần trước gặp nhau ở trên máy bay hai người chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, nhưng lần này bởi vì chỗ ngồi gần nhau nên nói chuyện cũng nhiều lên, chẳng qua đều nói rất nhỏ, câu được câu không, ngẫu nhiên nói một hai câu. Đỗ Cảnh Minh hỏi cô: “Lần này còn đi Disney không?” Ánh mắt cô sáng lên, mắt nhìn tiểu Trừng Quang đã ngủ trên máy bay, “Nếu có cơ hội, đương nhiên sẽ đi.” Quảng cáo lần này của cô không giống năm ngoái cần quay tận sáu tập mà lần này chỉ có một tập. Lần trước, cô làm đại ngôn cho nhãn hiệu di động Đài Loan kia khiến cho nhãn hiệu kia có thể mở bán ở trên đại lục*, lập tức đem doanh số ở đại lục của nhãn hiệu di động đó tăng lên vùn vụt, cũng làm người bên Đài Loan nhận ra giá trị thương mại của cô. *Đại lục: Phần đất liền của Trung Quốc. Trên thực tế, sau khi tin tức cô đưa ra câu trả lời xác đáng về vụ việc Cổ Duệ Chính kia được truyền đến đại lục, doanh số truyền thông báo chí hợp tác cùng cô lập tức tăng gấp vài lần, mà trang web video hợp tác cùng cô kia có lượt xem một ngày vượt qua ngàn vạn*. *Một ngàn vạn: 10 triệu Mới đầu những năm 2000 mà đã có được con số này thì quả thật là quá mức kinh người. Điều này làm cho rất nhiều thương gia nhanh chóng nhận thức được, giá trị thương mại trên người Vô Danh là siêu lớn, fans cũng nhiều, vượt qua tưởng tượng của bọn họ, hợp đồng quảng cáo và phim truyền hình, điện ảnh mời cô tham gia lập tức nhiều lên nhanh chóng. Bọn họ thậm chí không cần Vô Danh biết diễn xuất, chỉ cần cô có thể làm khách mời nói một hai câu thoại là đã có thể thu hút nhà đầu tư. Nhưng rất nhiều thương gia mời Vô Danh đến quay quảng cáo đều có một băn khoăn, hoặc có thể nói yêu cầu, đó chính là mặt nạ của Vô Danh, rốt cuộc có nên tháo hay không. Trước kia có ít hãng quảng cáo mời Vô Danh cũng chính là do nguyên nhân này. Cô phát hành album, tổ chức buổi biểu diễn đeo mặt nạ thì thôi đi, nhưng chụp quảng cáo cũng đeo mặt nạ? Mà nếu như cô tháo mặt nạ xuống rồi, khuôn mặt bên dưới mặt nạ lại không được như ý muốn, không thu được doanh thu cao thì phải làm sao đây. Nhóm thương gia muốn quay quảng cáo đều do dự. Bọn họ thà rằng bỏ cùng một số tiền ra mời tiểu sinh tiểu hoa đán đã hành nghề lâu năm còn ổn hơn. Điều này cũng khiến cho tuy rằng năm trước Vô Danh rất nổi tiếng nhưng giá trị thương mại lại không có cách nào thể hiện ra được. So sánh với các thương nhân bên đại lục muốn quay quảng cáo mà còn do do dự dự thì nhân khí của Vô Danh ở bên Đài Loan lại phi thường cao, phí quảng cáo còn cao hơn lần trước rất nhiều. Lần này cô cần đại ngôn chính là cho một công ty châu báu phi thường nổi danh ở bên Đài Loan, là công ty nằm trong top ba công ty châu báu lớn nhất trước mắt của Đài Loan. Trước đây công ty châu báu Kim Sinh chưa bao giờ mời minh tinh nổi tiếng ở đại lục về đảm đương danh hiệu người phát ngôn, Sở Triều Dương chính là người đầu tiên, người phát ngôn nữ trước đây là một vị ngôi sao ca nhạc người bản địa khá nổi tiếng. Ban đêm ngày cô tới Đài Loan, Trần Đan Ni ở lại chăm sóc tiểu Trừng Quang, Hoàng Hiểu Tuyền mang theo Sở Triều Dương đi tham dự tiệc tối kỷ niệm 60 năm thành lập công ty châu báu Kim Sinh, rất nhiều minh tinh bản địa đều tới tham gia cũng đã đủ thể hiện địa vị của công ty. Thời điểm cô vừa đặt chân tới khách sạn, người của Kim Sinh liền đem một chiếc vòng cổ kim cương nhãn hiệu công ty, toàn cầu chỉ có một chiếc được thiết kế cho lễ kỉ niệm 60 năm thành lập công ty tới cho Vô Danh, yêu cầu Vô Danh đến khi nào tham gia tiệc tối thì đeo nó lên nhằm bộc lộ quan điểm. Việc này Hoàng Hiểu Tuyền sớm đã biết, những việc này đều không cần cô phải nhọc lòng, hắn sớm đã chuẩn bị xong xuôi lễ phục cô cần phải mặc tối nay. Bởi vì xa lạ đối với nơi này cho nên trên cơ bản là Hoàng Hiểu Tuyền muốn cô làm cái gì, cô liền làm cái đó. An tâm trang điểm, mang mặt nạ lên, mặc lễ phục vào, sau đó được hắn đưa tới hiện trường tổ chức buổi lễ, vừa đến hiện trường tiệc tối đã có một ông lão khoảng bảy mươi tuổi đi đến trước mặt bọn họ. Hoàng Hiểu Tuyền ở trước mặt ông bày ra lễ tiết chào hỏi sau đó trực tiếp nói: “Chung gia gia.” Lão gia tử rõ ràng là có quen biết Hoàng Hiểu Tuyền, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức cầm lấy tay hắn, trên mặt tức khắc nở nụ cười: “Hiểu Tuyền nhi!” Khẩu âm còn mang theo chút tư vị bản địa. Ánh mắt ông lại chuyển tới trên người Sở Triều Dương ở bên cạnh, duỗi tay về phía Sở Triều Dương, tươi cười mười phần hòa ái: “Cô nhất định chính là Vô Danh nhỉ.” Sở Triều Dương không biết thân phận của người trước mắt, không biết nên xưng hô như thế nào, đành phải nói theo Hoàng Hiểu Tuyền: “Chung gia gia khỏe, ông gọi con Tiểu Dương là được rồi.” Khí thế trên người ông lão này khá mạnh mẽ, cô cảm thấy mang mặt nạ đối mặt với ông lão này quá là không lễ phép, vì vậy duỗi tay định tháo mặt nạ xuống, lại bị Kim lão gia tử đè cánh tay lên ngăn trở, “Không cần tháo, không cần tháo.” Lão gia tử sang sảng nở nụ cười, “Tôi nhìn trúng chính là sự không giống người thường này đây!” Mặt mày Kim lão gia tử đều là ý cười: “Trước kia, nghe thanh danh của cô đã lâu, vẫn luôn không có duyên gặp nhau, lần này mời cô tới làm người phát ngôn cho nhãn hiệu châu báu của tôi, cũng hy vọng cô có thể làm cho Kim Sinh của chúng tôi dồi dào sức sống, không giống bình thường!” Kim lão gia tử sinh sống ở Đài Loan hơn 50 năm về sau chứ trước đó, khi còn nhỏ, ông vẫn luôn lớn lên ở Kinh Thị, sau khi chiến tranh bùng nổ ông mới theo chân cha cùng nhau tới Đài Loan, thành lập công ty cháu báu Kim Sinh của bây giờ. Cuối thế kỷ trước, cũng chính là bốn năm trước, công ty châu báu Kim Sinh đã trở lại đại lục mở một số cửa hàng kinh doanh nhỏ, ba năm sau, cũng chính là tháng tám năm ngoái, công ty châu báu Kim Sinh và Hán Cát Tư của công ty trách nhiệm hữu hạn Hán Thị đã cùng nhau thành lập công ty châu báu Kim Hành, lấy hình thức cùng nhau góp vốn đầu tư công ty là bước phát triển đầu tiên ở nội địa Trung Quốc. Nhưng nước đi này ở đại lục lại không được thuận lợi. Đặc biệt là sau khi công ty châu báu bậc nhất Đài Loan từng bước bước mở rộng thị trường ở đại lục, châu báu Kim Sinh vì không cạnh tranh nổi nên vấn đề này lại càng trở nên bức thiết. Vừa lúc này Vô Danh làm đại ngôn cho một nhãn hiệu di động ở Đài Loan, còn không đến một năm đã mở ra thị trường ở đại lục, điều này làm cho Kim lão gia tử lập tức cảm thấy thời cơ đã tới, vừa lúc này một đứa cháu của ông ở Kinh Thị cũng nhắc tới Vô Danh, lão gia tử liền biết được Vô Danh này hiện tại đang là nghệ sĩ dưới trướng công ty đĩa nhạc Hải Báo, tìm người liên hệ với Hoàng Hiểu Tuyền xong, lúc này mới có việc Vô Danh làm người phát ngôn cho nhãn hiệu châu báu Kim Sinh ở đại lục. Kim lão gia tử cũng không nhiều lời cùng cô, chỉ là sau khi chào hỏi xong xuôi liền bảo Hoàng Hiểu Tuyền đưa cô đi ngồi vào bàn số một, sau đó lại đi hàn huyên cùng những người khác. Trở thành minh tinh duy nhất trong yến hội được ngồi ở bàn số một, lại còn được Kim lão gia tử tự mình tiếp đãi với thái độ hòa ái như vậy, Vô Danh lập tức bị mọi người trong yến hội tập trung chú ý. Vị trí này quá dễ thấy, mà cô khi tham gia lễ kỉ niệm 60 năm thành lập công ty còn có thể đeo mặt nạ, người này là ai không đoán mọi người cũng biết—— Vô Danh. Danh khí của Vô Danh ở Đài Loan phi thường lớn, doanh số một album ở Đài Loan của cô cũng phi thường cao. Trước kia nghe nói công ty châu báu Kim Sinh muốn mời một nữ minh tinh làm người phát ngôn ở đại lục, mấy nữ minh tinh bản địa đều dồn hết sức lực muốn cạnh tranh cái danh ngạch này. Các cô không phải không nghĩ tới, có khả năng châu báu Kim Sinh sẽ mời luôn một nữ minh tinh ở đại lục đảm đương vai trò người phát ngôn, nhưng trước đó, châu báu Kim Sinh còn chưa bao giờ mời nữ minh tinh ở đại lục về làm phát ngôn bao giờ. Điều này cũng dễ lý giải thôi, ở thập niên 80 của thế kỷ trước, kinh tế đại lục tiêu điều, toàn bộ giới điện ảnh đều lấy Đài Loan trung tâm, kinh tế ở Đài Loan cũng phát triển hơn đại lục nhiều. Nhưng sau khi cải cách mở ra, kinh tế đại lục phát triển vượt bậc, hiện tại chỉ cần là người có ánh mắt, biết nhìn thị trường đều sẽ không bỏ qua khối thịt đại lục thật lớn và béo bở kia. Đương nhiên Kim lão gia tử cũng không ngoại lệ, càng đừng nói, ông vẫn luôn có một loại tình cảm sâu nặng đối với đại lục. Sở Triều Dương mới vừa ngồi xuống bàn số một liền có một nữ nhân dáng người nóng bỏng màu da hơi ngăm lắc lư đi đến trước mặt cô, vươn tay, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Chào cô, tôi là Mai Văn Lan.” Sở Triều Dương đi vào thế giới này mới được hơn một năm, mới vừa đem việc trong giới giải trí ở đại lục hiểu rõ được một chút, đối với bên Đài Loan này còn thập phần xa lạ, nhưng trường hợp như vậy kiếp trước cô đã gặp qua không ít, vì vậy cũng tự nhiên hào phóng đứng dậy, vươn tay: “Chào cô, tôi là Vô Danh.” “Vô Danh, tôi biết cô, cô hát rất rất hay luôn.” Mai Văn Lan tuy nói tiếng phổ thông sứt sẹo, nhưng âm điệu lại thập phần dễ nghe, trên mặt tươi cười nhiệt tình lại sang sảng nói: “Tôi đặc biệt thích bài hát sở trường [Nữ nhân dễ bị tổn thương] của cô.” Nói xong cô ấy còn lập tức lẩm nhẩm giai điệu, tay cũng không tự giác đi gõ gõ nhịp. Hai người đều bất giác mà nở nụ cười. Mai Văn Lan lớn lên cũng trông không thập phần xuất sắc, là một mỹ nhân phổ thông trong giới giải trí, điều kiện bề ngoài nhiều nhất chỉ có thể đánh giá đạt năm phần nhưng khí chất của cô ấy lại phi thường tốt, lớn lên rất có đặc sắc riêng, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái cũng khó quên, là cái loại mỹ nhân nhiệt tình dào dạt sức sống, bắn sự gợi cảm ra bốn phía, đặc biệt là thời điểm nở nụ cười, tức khắc làm khuôn mặt tuy bình thường của cô ấy mị lực thêm mười phần, càng là làm người ta khó có thể dời mắt. Có một loại nữ nhân đẹp không phải do bề ngoài mà là do linh hồn của cô ấy phát ra nét đẹp riêng. Mai Văn Lan không cần phải nói, chính là nữ nhân như vậy. Sở Triều Dương và Hoàng Hiểu Tuyền đều là những người tới đầu tiên, lúc này trong yến hội không có nhiều người lắm, người tới đây đều tốp năm tốp ba cùng quen biết nhau hoặc là đều đã đi bắt chuyện với người mình muốn tiếp cận. Hai người Sở Triều Dương và Mai Văn Lan chẳng qua chỉ là hai người bình thường trong yến hội, vốn dĩ cũng không làm người khác chú ý lắm nhưng có một điều không giống chính là, vị trí hiện tại các cô đang ngồi là bàn số một, Sở Triều Dương lại được chủ nhân yến hội Kim lão gia tử tự mình đón tiếp mà thân phận của Mai Văn Lan lại càng có ý tứ. Cô ấy chính là người phát ngôn trước đây của công ty châu báu Kim Sinh. Lấy địa vị của châu báu Kim Sinh ở Đài Loan, người phát ngôn của châu báu Kim Sinh vẫn luôn được một đống nữ minh tinh tranh giành, nơi này không chỉ có phí đại ngôn cao mà còn tượng trưng cho địa vị của các cô ấy ở Đài Loan. Trước khi Vô Danh có danh khí ở Đài Loan, Mai Văn Lan không thể nghi ngờ chính là nữ minh tinh Đài Loan có nhân khí tối cao, thậm chí album của cô ấy cũng có độ truyền xướng sang tận đại lục. Nếu nói muốn chọn một vị nữ minh tinh ở nơi đây làm người phát ngôn cho châu báu Kim Sinh ở đại lục, Mai Văn Lan kia không thể nghi ngờ chính là người thích hợp nhất. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, đại ngôn của Mai Văn Lan cư nhiên lại bị một người mới ở đại lục chiếm mất. Điều này làm cho rất nhiều người thấy khoái chí, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy châm chọc. Trong lúc Sở Triều Dương và Mai Văn Lan thân thiện nói chuyện với nhau, một nữ nhân mỹ lệ còn trẻ, ước chừng hai mươi mấy tuổi thướt tha lả lướt đi đến trước mặt hai người, lúm đồng tiền trên mặt tươi như hoa chào hỏi Mai Văn Lan: “Ai nha, Mai tỷ.” Mai Văn Lan tươi cười gật đầu với nữ nhân xinh đẹp này, có ý định giới thiệu cho Sở Triều Dương: “Vị này chính là……” Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của nữ nhân thập phần xinh đẹp này đánh gãy, cười nói với Sở Triều Dương: “Tôi là Khương Đồng Nghiên.” Cô ấy phong tình vạn chủng vươn tay về phía Sở Triều Dương. Sở Triều Dương cũng đứng lên: “Chào cô, tôi là Vô Danh.” Đối với hành động đứng lên của Sở Triều Dương, tươi cười trên mặt Khương Đồng Nghiên càng sâu. Cô ấy lớn lên rất là xinh đẹp, so với thân thể của nguyên chủ này cũng không kém hơn mấy phần mà là mỗi người mỗi vẻ, cô ấy trông ngây thơ lại vũ mị cực kỳ. “Các cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi có thể tham gia không?” Khương Đồng Nghiên không chút khách khí ngồi vào vị trí bên cạnh hai người, tươi cười trên mặt phi thường xán lạn. Trước đấy Mai Văn Lan vừa bị đánh gãy lời nói nên sắc mặt cũng không đẹp, nhưng vẫn cố duy trì phong độ, cười nói: “Tôi và Vô Danh tiểu thư nói chuyện xong rồi, hai người nói đi.” Cô ấy hơi hơi khom người về phía Sở Triều Dương, “Xin lỗi không tiếp được nữa rồi.” “Ai, đừng đi mà.” Khương Đồng Nghiên tươi cười đầy mặt mà nuối tiếc hô một câu, trên mặt cố ý để lộ ra một tia bất mãn, “Sao tôi vừa đến đây Mai tỷ đã đi rồi?” Mắt đẹp cô ấy vừa chuyển, nhìn về phía Sở Triều Dương: “Là do tôi quấy rầy hai người?” Sở Triều Dương dù có ngốc cũng nhìn ra hai người này vừa đao quang kiếm ảnh* với nhau, đang định tìm Hoàng Hiểu Tuyền giải vây nhưng mà thằng nhãi này ném cô ở đây rồi không biết chạy đi đâu xã giao rồi. *Đao quang kiếm ảnh: Cảnh đao kiếm chém nhau. Cô đang muốn giả ngu, muốn tránh dính phải đợt chém nhau khốc liệt này, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói với Mai Văn Lan và Khương Đồng Nghiên: “Tôi vừa nhìn thấy người quen, ngại quá, xin lỗi, tôi không tiếp được một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]