Chương trước
Chương sau
"Ba, đây." Tô Kỳ lấy 500 đồng từ trong bóp tiền ra đưa cho cha cô.
Tô ba ba không nhận, mà là hỏi ngược lại cô: "Con cảm thấy đáng giá không? Vì xem một buổi biểu diễn, người khác khi ăn tết đều vô cùng cao hứng thăm hỏi người thân, mua quần áo mới, con lại cực cực khổ khổ chạy tới thương trường kiêm chức làm công, mệt như vậy."
Tô Kỳ một bên thay quần áo lao động trên người mình ra, một bên quay đầu lại nhìn ba cô: "Không phải con đã nói, vì mục tiêu của mình nỗ lực kiếm tiền, con không cảm thấy mệt."
"Cái buổi biểu diễn của Vô Danh kia đáng giá để con đi xem như vậy?"
"Ba, chúng ta ở hai đời người khác nhau, giá trị quan khác nhau, con tôn trọng giá trị quan của ba, nhưng mà con cảm thấy, so với việc đem mấy trăm đồng tiền này cầm đi mua hai bộ quần áo mới, đi mua một ít đồ ăn vặt, thì con thấy cầm đi xem buổi biểu diễn của thần tượng con thích càng có giá trị hơn." Cô đi đến toilet, một bên mở vòi nước rửa tay ra, một bên trả lời cha cô: "Theo ý của ba, Tết nhất con cực cực khổ khổ kiêm chức một tháng để đi xem một buổi biểu diễn là không đáng giá, nhưng theo ý của con, con dùng gần một tháng lao động đoạt được ý nguyện của mình, thực hiện được nguyện vọng của chính mình, thì liệu con có cảm thấy đáng giá không?"
Tô ba ba nói: "Được rồi, ba không nói về việc này nữa, 500 đồng tiền này con cứ cầm đi, lúc trước ba nói số tiền này chỉ là tạm thời cho con mượn, cũng bởi vì không hy vọng con tiêu xài lung tung, con phải biết rằng, số tiền này có thể dùng để mua rất nhiều món đồ có ý nghĩa, làm càng nhiều việc ý nghĩa."
"Con cảm thấy việc hoàn thành được một nguyện vọng tuổi trẻ của con chính là việc có ý nghĩa nhất." Tô Kỳ rửa mặt, dùng khăn lông lau nước trên mặt, "Nói như thế nào thì số tiền này cũng là do con vay mượn, nếu không phải vé vào cửa buổi biểu diễn của Vô Danh có quá nhiều người đoạt, con cũng không cần đi vay tiền như thế, con tự mình làm công vẫn có thể mua."
Nói tới đây trên gương mặt tuổi trẻ non nớt của cô lộ ra một nụ cười đặc biệt vui vẻ: "May mà con nhanh tay đi mua, chứ hiện tại muốn mua cũng không được."
Cô nhô đầu ra từ trên khung cửa toilet, thần thái sáng loáng: "Ba, lúc trước ba nguyện ý cho con vay tiền, con đặc biệt cảm động."
Tô ba ba cười mắng một câu: "Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải còn muốn đi xem buổi biểu diễn của thần tượng sao?"
"Ba ba ngủ ngon."
**
"Bân Bân, Bân Bân mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa mẹ đi xem buổi biểu diễn nữa đấy." Cát Bân Bân đang ngồi trước máy tính không kiên nhẫn quay đầu lại, "Mẹ, mẹ đều đã một đống tuổi rồi, còn theo đuổi thần tượng cái gì nữa."
Mẹ hắn bộp một cái tát thật mạnh vào phía sau đầu hắn, thiếu chút nữa đập nát màn hình máy tính, "Cái gì mà một đống tuổi? Mẹ mày hiện tại cũng mới đầu ba thôi, đống tuổi là đống thế nào?"
"Còn đầu ba cái gì nữa, mẹ cũng sắp 40 rồi!" Hắn luống cuống tay chân cứu vớt nhân vật trong trò chơi của hắn nhưng vẫn là bị người ta chém chết.
"Mẹ!" Hắn rất bất mãn xoay người trừng mắt nhìn mẹ hắn: "Ăn tết xong con đều đã mười ba tuổi rồi, mẹ có thể đừng lại đánh đầu con nữa hay không, đầu của nam nhân là không thể sờ!"
"Mày dù có 23, 33 tuổi thì cũng là con trai của mẹ." Mẹ Cát tự nhận mình còn trẻ tuổi bước lên kéo lỗ tai Bân Bân một cái: "Còn không mau đi ngủ đi, vé đều đã mua rồi, nếu mày không đi, được, lấy tiền mừng tuổi của mày đền."
"Bạo quân!" Cát Bân Bân kháng nghị: "Con muốn mách ba!"
"Được, mày đi nói đi, xem ba mày sẽ ủng hộ là mày hay là ủng hộ mẹ." Mẹ Cát 'trẻ tuổi' không hề sợ hãi.
Cát Bân Bân tức khắc nhụt chí mà đầu hàng: "Mẹ, nào có người mẹ nào như thế chứ. Tháng sau con đã phải khai giảng rồi, mẹ để con chơi một hai ván không được sao?"
Mẹ Cát trẻ tuổi ngồi lên trên sô pha, cầm khăn giấy thút tha thút thít nức nở: "Mẹ biết con trưởng thành, không thích quấn lấy mẹ nữa rồi, hiện tại bảo con đưa mẹ đi xem một buổi biểu diễn còn không chịu đi, khi còn nhỏ đáng yêu biết chừng nào cơ chứ, nói mẹ là người mẹ xinh đẹp trẻ tuổi tốt bụng nhất thiên hạ, mỗi ngày mẹ tan tầm trẻ về nhà, con đều luôn là người đầu tiên nhào lên muốn mẹ ôm mấy cái, tã giấy con ướt……"
"Dừng." Cát Bân Bân thật đúng là bị mẹ hắn đánh bại: "Dừng dừng dừng dừng dừng, con đi, con đi còn không được sao!"
Mẹ Cát trẻ tuổi lập tức tươi cười như hoa, đắc ý dào dạt mà đứng dậy đi về phòng: "Ngủ sớm như vậy mới ngoan, nếu con còn muốn bắt mẹ khóc một hồi nữa, xem ba con trở về có bóc một tầng da con lên không!"
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn mượt mà của Cát Bân Bân dường như lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nhìn mẹ hắn đang đứng ở cửa phòng, thở dài thật sâu: "Ai~~!"
**
Sau khi trải qua vài buổi biểu diễn thử, ngày mười lăm tháng giêng, buổi biểu diễn rốt cuộc cử hành đầu tiên ở Hải Thị.
Khác với công ty chủ quản chú ý phòng bán vé, nhóm truyền thông lại đều rất chú ý đến hiệu suất ghế, bởi vì như vậy có thể lăng xê Vô Danh, cũng có thể bôi đen Vô Danh.
Bọn họ mới mặc kệ lực kêu gọi phòng bán vé của ngôi sao đấy mạnh bao nhiêu, bọn họ chỉ chú ý, a, buổi biểu diễn của cô ấy vẫn còn ghế trống, bọn họ không quan tâm trên cơ bản 90% ghế đã được lấp kín mà bọn họ chỉ chuyên môn chú trọng những chiếc ghế không có ai ngồi, sau đó chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, viết tiêu đề [Vé vào cửa buổi biểu diễn của ngôi sao XX bị ế hàng, hiện trường quạnh quẽ.]
Sau đó phóng to mấy tấm ảnh nhìn như không có ai lên, hoàn toàn xem nhẹ những nơi chật ních người khác.
Đây cũng là lý do vì sao trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, ca sĩ sẽ cố ý giao hảo với bên truyền thông, tặng miễn phí vé VIP cho bọn họ, sau đó còn cố ý chụp ảnh ca sĩ kia đang biểu diễn trước cả khi buổi biểu diễn bắt đầu, sau đó ở thời điểm chụp ảnh, bọn họ sẽ chỉ chụp những nơi chật ních người, tạo thành cảnh tượng một buổi biểu diễn thật đông đúc bốc lửa.
Dù sao buổi biểu diễn là tốt hay xấu, toàn bộ đều dựa vào miệng lưỡi giới truyền thông, dựa vào nét bút của bọn họ.
Lần này Vô Danh đắc tội với truyền thông thảm như vậy, đến cả một cái vé vào cửa bình thường cũng chẳng thèm cho, đã thế nhóm truyền thông vẫn còn phải cưng cô như cưng con ruột, không thể không làm tuyên truyền miễn phí cho cô, bọn họ sớm đã nghẹn một bụng khí, nghĩ cách mua vé vào cửa buổi biểu diễn của Vô Danh, chầu chực chờ đợi, chỉ cần buổi biểu diễn bắt đầu, bọn họ liền chuyên tâm chụp những góc trống người, đăng ảnh lên mạng chửi chết cô.
Năm nay Hà Vĩ Trạch đã 35 tuổi, là bạn học cũ thời cao trung với Trình Vĩ, sau Trình Vĩ lại ký hợp đồng trở thành người sáng tác trong vòng âm nhạc, còn ra hai cuốn album, đáng tiếc chẳng thể nhấc lên một tý sóng gió nào, không nghĩ tới về sau lại leo lên được người Lư Du Nhiên, trở thành người đại diện của Lư Du Nhiên, hiện tại nhìn thấy Trình Vĩ hắn cũng phải kêu một tiếng người đại diện Trình.
Hắn đã hợp tác không ngừng cùng với Trình Vĩ, chuyên môn đi chụp dìm đối thủ cạnh tranh của Lư Du Nhiên, đào các tin tức xấu của các cô ấy, lại tìm thời cơ thích hợp nhất phát tán trên mạng.
Mấy năm nay hắn phòng cũng đã mua, xe cũng đã mua.
Hôm nay, hắn đã chịu sự ủy thác của Trình Vĩ, tới hiện trường buổi biểu diễn của Vô Danh chụp ảnh, chụp được ảnh rồi còn có thể bán đi lấy ít tiền.
Cái sân vận động này có thể cất chứa tám vạn người, mà phải biết, một buổi biểu diễn có thể chứa được năm vạn người đã là chật ních vô cùng, Vô Danh chẳng qua chỉ là một người mới nho nhỏ trong giới giải trí, còn đòi tám vạn người?
Hà Vĩ Trạch cười lạnh, đến lúc đó hắn chỉ cần chuyên môn nhìn chằm chằm rồi chụp lại ảnh nơi không có người là được.
Sáng sớm ngày mười lăm tháng riêng âm lịch, nhóm người trẻ tuổi mê ca nhạc từ bốn phương tám hướng đuổi đến Hải Thị.
Bọn họ đều đến đây từ sớm bởi vì bên phía fan club chính thức của Vô Danh đã sớm thả ra tin tức, hôm nay Vô Danh cũng sẽ đến đây trước buổi biểu diễn, ba giờ chiều bắt đầu gặp mặt với nhóm fans, fans có đồ vật nhỏ gì đó cần ký tên hoặc là album gì đó, có thể tới hiện trường trước giờ biểu diễn để Vô Danh ký tên, nếu không đến lượt có thể đưa cho Vô Danh mang về nhà ký, ngày hôm sau lại qua đây lấy.
Tin tức này vừa thả ra, các fan đều siêu cấp kích động, mang album mang album, mang áo thun mang áo thun, từ sớm đã đến sân vận động Hải Thị.
Sau khi Sở Triều Dương ăn qua xong, nghỉ trưa một chút, tỉnh dậy liền bắt đầu hóa trang.
Hiện trường bây giờ đã là biển người tấp nập, Sở Triều Dương thấy hiện tại không có việc gì, liền nói với ban tổ chức có thể gặp mặt với fans trước giờ được hay không, như vậy cũng có thể giao lưu nhiều thêm một chút.
Ban tổ chức nói: "Để tôi đi xem hiện trường đã an bài xong chưa đã."
Chờ hết thảy đều đã được an bài ổn thoả, dưới sự chờ mong của nhóm fans, Vô Danh rốt cuộc đi ra.
Cho dù bây giờ là mười lăm tháng giêng, khí trời vẫn lạnh như cũ, nhưng không khí tại hiện trường lại rất nhiệt liệt, khiến người ta mồ hôi đầy đầu.
Các fans tại hiện trường đều thét chói tai.
Sở Triều Dương đứng ở trên đài phất tay với mọi người, cầm microphone nói: "Vất vả các bảo bảo rồi, cảm ơn mọi người tới xem buổi biểu diễn của tôi."
"Không vất vả!"
"Vì cô tôi nguyện ý!"
Mẹ Cát cũng kích động đến gương mặt đỏ bừng, bắt lấy cánh tay con trai cô, đôi mắt vì kích động mà tỏa sáng: "Bân Bân, Bân Bân, con nghe thấy không, cô ấy gọi mẹ là bảo bảo, ba con cũng chưa từng gọi mẹ như vậy bao giờ. "
Cát Bân Bân trợn trắng mắt: "Mẹ, cô ấy gọi tất cả mọi người là bảo bảo."
Mẹ Cát đang kích động cũng trợn trắng mắt nhìn con trai nhà mình một cái, lại lớn tiếng kêu gào: "Vô Danh! Tôi sẽ vĩnh viễn là bảo bảo của cô sao?"
Trời ơi! Cát Bân Nân quả thực muốn tìm một cái khe đất để chui xuống!
Đây nhất định không phải mẹ nó!
Nhìn mẹ già nhà mình kích động cứ như là một thiếu nữ 17-18 tuổi, Cát Bân Bân quả thực là bất đắc dĩ, vội vàng bắt lấy cánh tay mẹ cậu, chạy nhanh vào bên trong.
Cái niên đại này mỗi người đều gọi fans của mình bằng một tên gọi riêng, ví dụ như fans Đồng Lâm Thanh gọi chung là 'ớt xanh'.
Fans An Bội Bội là 'nụ hoa'.
Fans Mễ Kiều đều gọi là 'mì'.
Fans Hùng Viện Viện là gấu mèo.
Tên nhóm fans của Vô Danh gọi là gì? Không biết.
Đến nay bọn họ còn chưa chọn được một cái tên nào thích hợp cho fan club.
Hiện tại các cô đã biết, là bảo bảo.
Nhóm fans mấy dì lớn tuổi nghĩ việc đến mình đã lớn tuổi như vậy rồi còn bị một tiểu cô nương trẻ tuổi gọi là 'bảo bảo'*, mặt già không khỏi đỏ lên một chút, sau đó thật vui vẻ.
*Bảo bảo: Cách các người lớn bên Trung thường gọi những đứa bé, đứa nhỏ.
Trong lòng mỗi người đàn bà đều có một tiểu công chúa vĩnh viễn không già đi, nhóm mấy dì lớn tuổi cũng không ngoại lệ.
Hoàng Hiểu Tuyền ở bên cạnh đều chấn kinh đến nơi rồi, nhìn không ra cái cô thần kinh thô tráng lại trì độn, làm việc lúc nào cũng nghiêm trang, Sở Triều Dương cư nhiên là cái dạng muộn tao* như thế này, có thể kêu ra cái xưng hô buồn nôn như thế.
*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Buồn nôn, quá buồn nôn!
Đỗ Cảnh Khôn run lên một chút, cảm thấy da gà da vịt cả người mình đều dựng thẳng lên hết cả rồi.
Khi Sở Y Huyên ở cùng với hắn, cô luôn là một bộ dáng thanh cao, không bao giờ có chuyện chịu nói lời ngon tiếng ngọt, thậm chí khi khó chịu, đến cả sắc mặt của hắn cũng dám ném đi.
Khi đó hắn vẫn rực cháy tình yêu với Sở Y Huyên nên chịu được, nhưng sau lại nhàm chán, mỗi lần cô tỏ thái độ, hắn đều không còn kiên nhẫn nữa.
Từ nhỏ cũng chỉ có Đỗ nhị thiếu bày ra sắc mặt với người khác, làm gì có chuyện Đỗ nhị thiếu bị người khác bày ra sắc mặt, thế mà cô dám ở trước mặt hắn chơi trò khó chịu?
Hắn trực tiếp ghẻ lạnh cô một tháng, sau thì tốt rồi, tuy rằng thời điểm tức giận cô vẫn lạnh mặt, nhưng sợ hãi hắn tức giận, nên luôn là thật cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hắn.
Trước kia hắn như thế nào lại không phát hiện, hóa ra Sở Y Huyên còn có thể buồn nôn như vậy?
Chỉ cần ngầm nói lời âu yếm với hắn là được, đừng nói trước công chúng như vậy...… Đỗ Cảnh Khôn xoa xoa gương mặt của mình, chung quanh hẳn là không có ai đang nhìn hắn.
Trương Thành Huy cũng cảm thấy thật buồn nôn, không nghĩ tới có một ngày một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi như hắn còn có thể bị gọi là 'bảo bảo', cảm giác này cũng thật là…… Phấn hồng.
Hắn liếc mắt nhìn ông chủ thân hình cao lớn đang ngồi uống cà phê, nhịn không được cúi đầu phụt cười một tiếng, ông chủ thật đúng là…… Một bảo bảo to lớn như tòa tháp nha!
Cả buổi chiều Vô Danh đều ký tên cho fans, có fans còn dùng một lần này mang đến cả một cặp sách album để cô ký tên, sau khi Sở Triều Dương nhìn thấy, cô nói với hắn cũng như là nói với biển người tấp nập ở phía sau "Một người chỉ có thể ký một cái thôi để những người phía sau còn có cơ hội nữa."
Đây là một chàng trai thuộc nhóm mê ca nhạc, cũng là lần đầu tiên hắn gần Vô Danh như vậy.
Thật ra hắn mang cả một cặp album đến đây chỉ là để Vô Danh ký tên rồi hắn đem đi bán.
Bên người hắn có rất nhiều người đều là fans của Vô Danh, nhưng hắn lại thích Mễ Kiều, bởi vì Mễ Kiều lớn lên rất đáng yêu.
Không chỉ có như thế, nếu bên người hắn có người thích Vô Danh, hắn đều sẽ gọi người ta là não tàn, sau đó nói một đống lớn đạo lý lớn ra chứng minh, Vô Danh không đáng thích, thích Vô Danh quả là một việc làm LOW sự sang trọng của bản thân, người bình thường hẳn là nên thích một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như Mễ Kiều.
Hắn luôn tự mình cho rằng, việc mình thích Mễ Kiều là một việc hết sức có phẩm vị, rất không giống người thường, luôn miệng nói thích Vô Danh nhất.
Rốt cuộc, người thích Vô Danh quá nhiều.
Nhưng lúc này, khi gần gũi nhìn về phía Vô Danh như thế, cặp mắt thoáng lộ ra dưới mặt nạ của cô phảng phất như chứa một cỗ mị hoặc kỳ lạ, làm hắn chỉ nhìn một cái đã mặt đỏ không thôi, liên tục gật đầu.
Mãi cho đến khi ôm ba lô đi xa, còn nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Vô Danh cư nhiên lại đẹp như vậy.
Hắn suy tư trong đầu, giới giải trí có ca sĩ nào có một đôi mắt đẹp như vậy, lại có thiên phú ca hát.
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên gương mặt của mỹ nhân đầu gỗ.
Không đúng, tuyệt đối không phải cô ấy.
Chỗ sâu trong ánh mắt của các cô ấy không giống nhau.
Huống hồ, hắn cũng chưa từng nghe nói mỹ nhân đầu gỗ có thể ca hát.
Hắn lại quan sát một hồi lâu, trước mắt hắn, Vô Danh đang nở một nụ cười ấm áp tươi đẹp, mà mỹ nhân đầu gỗ thì khí chất luôn là thanh lãnh cao ngạo.
Là một fans nhan sắc, nữ thần trước kia của hắn chính là Sở Y Huyên, từ sau khi tung ra tin tức Sở Y Huyên đã có con trai, hắn lập tức chuyển từ fan sang thành anti, cũng ở trên mạng điên cuồng chửi bới Sở Y Huyên, nói cô là kẻ lừa đảo, lừa gạt tình cảm thuần khiết của hắn.
Hiện tại, nữ thần của hắn đã là Mễ Kiều.
Mễ Kiều vừa thấy đã biết là thuộc kiểu Ngọc Nữ thanh thuần.
Hắn làm fans của Sở Y Huyên bốn năm, đã tham gia rất nhiều sự kiện gặp mặt Sở Y Huyên, đối với nhất cử nhất động của Sở Y Huyên đều rất quen thuộc, đây không phải là Sở Y Huyên.
Hắn lắc đầu. Ôm album trong lòng ngực tiến vào bên trong sân vận động.
Bốn giờ rưỡi chiều, thời gian gặp mặt fans kết thúc, Sở Triều Dương muốn đi vào cùng mấy người An Bội Bội diễn tập lại một lần.
Cổ Duệ Chính và Sở Triều Dương cùng nhau ngồi máy bay tới Hải Thị, nhưng Cổ Duệ Chính lại không ra giao lưu với nhóm fans.
Hắn vì viết ca khúc cho album mà đến hơn 3 giờ sáng mới ngủ, buổi sáng khi ở trên máy bay hắn vẫn luôn ngủ bù, trên xe cũng vẫn luôn ngủ, sau khi đi vào sân vận động, hắn còn ở phòng nghỉ ngủ.
Hiện tại muốn diễn tập, nhân viên công tác đành gọi hắn dậy, hắn cũng mang một bộ dáng lười biếng, ngồi ở giữa sân khấu ôm đàn ghi-ta, nhẹ giọng đàn hát.
Sau khi những người khác cũng đều cùng nhau tập luyện xong, bọn họ liền vội vàng đi xuống ăn cơm chiều, trong lúc bọn họ ăn cơm chiều, các nhóm fans đã lục tục đi vào ổn định chỗ ngồi.
Hà Vĩ Trạch vừa tiến vào sân vận động liền bắt đầu tìm, tìm khu vực nào trống không, sau đó chuẩn bị máy chụp ảnh.
Những người có ý tưởng giống hắn cũng không phải là ít, còn có rất nhiều nhiếp ảnh gia muốn lấy ảnh chụp để bán lại cho bên truyền thông lấy tiền nhuận bút.
Bọn họ cứ chờ cứ chờ, thật vất vả mới đến bảy giờ.
Vừa thấy, phạch!
Sân vận động có thể chứa tám vạn người đã đầy ắp, đập vào mắt bọn họ chính là một rừng gậy huỳnh quang!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.