Chương trước
Chương sau
Cho, cho cô đánh rắm?
HR trợn tròn mắt, nhận ra Thẩm Niệm là đang mắng mình, sắc mặt lập tức biến đổi: "Cô tuổi còn trẻ, nói chuyện không cần khó nghe như vậy a."
Rốt cuộc nghĩ mình so với Thẩm Niệm lớn hơn mười mấy tuổi, so đo quá không tốt, nói một câu cảnh cáo.
Mấy miếng thịt kho tàu mới vừa mua chưa ăn được mấy đã mất đi hương vị, Thẩm Niệm ghê tởm đến nỗi không nuốt nỗi.
Cô không vui, vậy cũng không có lý do gì để người khác lại được vui.
"Một câu 'cho cô đánh rắm' thì cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, vậy cô nghĩ lại xem chính mình đã nói gì đi."
HR hoàn toàn không cho rằng lời nói của mình có vấn đề: "Tôi nói cái gì!"
So đo với người lấy mình làm trung tâm vũ trụ thì nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì, Thẩm Niệm lười tốn thời gian với loại người cả ngày chỉ biết nhiều chuyện này, chỉ biết dùng ác ý phỏng đoán người khác không biết nhàm chán.
"Yêu đương với ai là tự do của tôi, tôi không thích nói đấy, nói yêu đương với ai như thế nào là riêng tư của tôi, tôi càng không muốn nói đấy. Có thể thời gian tới, cô sẽ khắc sâu nhận thức hơn về địa vị của tập đoàn Cố Thị ở thành phố Giang Đông đó."
Giám đốc Thẩm cũng không thích dùng đến sức ảnh hưởng của Cố Thừa Dịch, giống như cô quen với anh là vì muốn mượn thế lực của anh vậy, nhưng nếu muốn uy hiếp có hiệu quả, vẫn nên dựa hơi Cố Thừa Dịch là tốt nhất.
Rốt cuộc, địa vị của tập đoàn Cố Thị ở thành phố Giang Đông không thể hoài nghi, HR một khi bị tập đoàn Cố Thị kéo vào sổ đen, hoặc là thả ra chút tiếng gió, xem ai còn dám thuê cô ta nữa?
Không cần phải nói đến quá rõ ràng, HR đã đoán trước nếu như Thẩm Niệm thổi gió bên gối cô ta sẽ có kết cục gì, sắc mặt hết xanh lại trắng.
"Không phải chỉ là nói hai câu thôi sao, có cần thiết làm tuyệt tình như vậy không?"
"Nói hai câu ư?"
Thẩm Niệm vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng nhìn thái độ của HR, hiển nhiên là không cảm thấy mình ác ý suy đoán người khác, tùy ý tìm tòi nghiên cứu riêng tư người khác là có gì sai, mà người sai ngược lại là cô, bởi vì cô quá keo kiệt, không thể cho người khác nói hai câu.
Cô đến công ty chỉ hơn một tháng, cùng HR chỉ nói chuyện qua vài lần, người xa lạ như vậy đột nhiên chạy tới hỏi chuyện riêng của mình, còn dùng một loại thái độ cao cao tại thượng "Cô không nói chính là bị người ta bao dưỡng" khinh bỉ, không biết cảm giác ưu việt đến tột cùng từ đâu ra.
Thẩm Niệm "Rầm" một tiếng đem chiếc đũa đập lên khay đồ ăn, cầm lấy di động lên trước mặt HR chụp bức ảnh, cúi đầu đánh chữ.
HR trực giác cảm thấy không tốt, động thủ liền đoạt Thẩm Niệm di động: "Cô chụp cái gì chụp! Cô không được tôi đồng ý liền chụp ảnh tôi, tôi có thể kiện cô xâm phạm quyền riêng tư!"
Thẩm Niệm lui về sau một chút, đứng dậy, cô đi giày cao gót cao hơn HR, giơ tay lên HR liền không với tới.
"Hiện tại biết con người còn có riêng tư, thời điểm cô vừa mới hùng hổ có suy xét riêng tư của tôi không? Chỉ cho phép cô tìm tòi nghiên cứu riêng tư người khác, cường ngạnh mà yêu cầu người khác đem riêng tư nói ra, không nói chính là keo kiệt, không cảm thấy thật quá đáng sao?"
Hai người các cô động tác lớn như vậy, những người khác trong nhà ăn ăn cơm toàn bộ nhìn lại đây, còn có người cầm lấy di động chuẩn bị quay video.
HR mặt mũi không nhịn được, căm giận mà trừng mắt Thẩm Niệm: "Cô muốn thế nào?"
"Không muốn gì cả." Thẩm Niệm một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt lạnh căm căm: "Cách xa tôi một chút, cô tốt, tôi cũng tốt."
HR cắn răng, giữa mặt mũi tạm thời với sinh hoạt lâu dài rất nhanh lựa chọn vế sau, cầm khay đồ ăn lên rồi chạy lấy người.
HR mới vừa đi, đối diện ngồi xuống một người nam nhân.
Là Nhạc Điền.
Thẩm Niệm tâm tình phiền muộn, chẳng lẽ trước khi thôi việc cô phải ra bên ngoài ăn cơm, mới có thể có thời gian an tĩnh?
"Tôi ngồi đây, người khác sẽ không lại đây." Nhạc Điền cười cười: "Nhà ăn có thịt kho tàu không tồi, ngày mai có thể thử xem."
Thẩm Niệm gật đầu: "Cảm ơn."
Ăn cũng gần xong, Thẩm Niệm uống hai ngụm nước, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Người gọi: Cố Thừa Dịch.
"Dạ?"
"Ăn cơm sao?"
"Đang ăn, sắp xong rồi, anh thì sao?"
"Còn chưa ăn." Cố Thừa Dịch từ buổi sáng sau khi đến công ty vẫn luôn vội đến bây giờ, nước cũng chưa uống được mấy ngụm, hiện tại gọi điện cũng là bớt chút thời gian ăn cơm trưa gọi, "Ở công ty có ổn không?"
Đây là biết buổi sáng Maybach ngừng ở trước cửa công ty sẽ sinh ra ảnh hưởng gì, gọi điện hỏi thăm à.

Thẩm Niệm rất muốn mắng anh hai câu cho hả giận, cô chỉ kéo dài một tuần không nộp đơn thôi việc, anh có cần phải dùng đến thủ đoạn cao như vậy để cô thôi việc đâu chứ? Nhìn người nào đó bận rộn như vậy, còn phải giải quyết nhiều chuyện phát sinh mấy ngày qua, lần này cô tha cho anh.
"Cũng tốt, đơn xin thôi việc đã nộp rồi, thủ tục cũng làm xong, tuần sau là có thể đến chỗ anh."
Nhạc Điền lỗ tai vừa động, ngoan ngoãn cúi đầu không lên tiếng.
Cố Thừa Dịch vừa lòng với tốc độ tiến triển: "Anh làm xong hết việc nhanh nhất là buổi chiều, buổi tối em muốn về nhà ăn, hay là đi nhà hàng?"
"Về nhà đi." Thẩm Niệm nói: "Rạng sáng anh mới về chưa ngủ được mấy giờ đã phải đi làm cả ngày, về nhà sớm một chút, cơm nước xong rồi đi ngủ bù."
Nghe cô nói xong, Cố Thừa Dịch cả người mệt mỏi toàn bộ đều biến mất, cảm thấy chính mình vẫn còn có thể chiến đấu hăng hái một ngày một đêm! (xin lỗi, đầu óc editor hơi đen tối :))
"Quan tâm anh đến vậy sao."
".. Ăn cơm của anh đi!" Thẩm Niệm không chút lưu tình mà cúp máy, hùng hổ mà bưng khay đồ ăn đi.
Nhạc Điền trợn mắt há hốc mồm, bạn gái nhà ai đều hung dữ như vậy sao?
Trong công ty Thẩm Niệm tiếp xúc với những người khác không nhiều lắm, hiểu biết của Nhạc Điền với Thẩm Niệm cũng không nhiều, lại tinh tường nhớ rõ sự việc lần đầu tiên gặp mặt ngày đó. Thẩm Niệm là người tình của Cố Thừa Dịch bao dưỡng? Ha ha.
Buổi chiều, vừa đến thời gian tan tầm, Thẩm Niệm liền xách túi đi.
Dưới lầu, Maybach đã sớm chờ, Thôi trợ lý đứng chờ ở cạnh xe, sau khi nhìn thấy Thẩm Niệm vội nói: "Cố tổng ở công ty, bộ dáng kia xem chừng còn phải làm việc một hai tiếng nữa, Thẩm tiểu thư muốn về nhà trước, hay là đến công ty ngồi chờ một lát?"
Từ đây đến biệt thự phải hơn một tiếng, hơn nữa giờ tan tầm lại kẹt xe, để Thôi trợ lý lăn lộn qua lại bốn vòng cũng quá vô nhân tính.
Thẩm Niệm: "Đến công ty đi."
Thôi trợ lý đoán trước Thẩm Niệm sẽ chọn đến công ty, một chút cũng không ngoài ý muốn: "Vậy có cần mua chút gì lót bụng không?"
Thẩm Niệm không đói, đang muốn cự tuyệt, nhớ tới cuộc điện thoại giữa trưa kia, "Anh ấy ăn cơm trưa chưa?"
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Niệm là quan tâm Cố Thừa Dịch ăn hay không ăn, Thôi trợ lý cười đến càng thiệt tình: "Một ít, mà cũng gần như không ăn."
Sự thật muốn nói, nồi cũng đã ném, Thôi trợ lý tuyệt đối không dễ dàng vứt nồi, "Cố tổng rời đi hơn một tuần, việc cần xử lý quá nhiều, trước kia tình huống tương tự đều là tăng ca đến khuya khi nào hoàn thành mới thôi, hôm nay Cố tổng muốn sớm về nhà, chỉ có thể bớt thời gian."
Trước kia cùng hiện tại khác nhau chính là trong nhà nhiều thêm Thẩm Niệm.
Không cần Thôi trợ lý nhắc nhở, Thẩm Niệm cũng biết Cố Thừa Dịch muốn sớm một chút về nhà là vì mình.
Lúc giữa trưa Cố Thừa Dịch còn muốn cùng cô về nhà hoặc đi nhà hàng ăn tối, ai ngờ thời gian ăn trưa cũng không có.
Bận rộn như vậy còn gọi điện thoại cái gì chứ, có thời gian không bằng ăn nhiều thêm hai miếng.
Thẩm Niệm bực mình: "Đi mua cháo."
Thôi trợ lý: "Được."
Chờ hai người bọn họ mang theo cháo nóng hầm hập tới tập đoàn Cố Thị, trong văn phòng làm việc người ở lại không nhiều lắm, bãi đậu xe dưới lòng đất cơ hồ trống không.
Thôi trợ lý đem xe ngừng ở thang máy phụ cận, hai người đi thang máy từ bãi đậu xe ở dưới lòng đất trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Tới nơi, có người nhiều hơn.
Thẩm Niệm đi theo Thôi trợ lý đứng gần ở cửa, lọt vào ánh mắt mọi người, cô theo bản năng mà ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra nụ cười thương nghiệp.
Thôi trợ lý âm thầm nhịn cười: "Thẩm tiểu thư, bên này."
Thẩm Niệm nhịn xuống cảm giác cả người dựng lông, đi theo sau Thôi trợ lý, đi ra bên ngoài cơ hồ rất nhanh đến chỗ tổng tài, đứng trước cửa văn phòng tổng tài.
Sau lưng những ánh mắt đó vẫn còn dính ở trên người cô, như là muốn xem rõ ràng cô rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không, là yêu quái gì biến hình.
Thôi trợ lý gõ cửa: "Cố tổng, Thẩm tiểu thư tới."
"Vào đi."
Văn phòng trang hoàng chủ đạo là màu lam, lịch sự, hào phóng, gọn gàng, nhìn sạch sẽ rộng rãi, chính là..
Màu lam nhiều như vậy, không cảm thấy áp lực sao?

Thẩm Niệm chửi thầm.
Sau khi cửa đóng lại, những tầm mắt khiến lưng như kim chích đó liền biến mất.
Thẩm Niệm nhẹ nhàng thở ra, thuận tay đem túi đặt trên sô pha.
Cố Thừa Dịch từ sau bàn làm việc đi ra, rất tự nhiên mà duỗi tay ôm cô: "Không về nhà trước sao? Anh bên này còn phải ở lại rất lâu."
"Không có việc gì, em chờ anh rồi mình cùng nhau về." Thẩm Niệm kéo anh ngồi xuống sô pha, mở ra phần cháo được đóng gói kỹ: "Nếu công việc không vội, tạm nghỉ một lát, ăn cơm đi. Anh không ăn cơm trưa, trước ăn chút cháo, sau ăn thêm bánh bao."
Không ăn cơm trưa?
Cố Thừa Dịch nhìn về phía Thôi trợ lý, anh là tùy tiện ăn một chút, như thế nào lại biến thành một miếng cũng không ăn vậy?
Thôi trợ lý ngước mắt mỉm cười: Xin hãy gọi tôi là Lôi Phong, cảm ơn.
"Vậy, tôi đi ra ngoài trước."
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người, cửa sổ sát đất mờ nhạt có thể nhìn được cảnh tượng ở ngoài cửa sổ, thời điểm có chút không quá tốt.
Chậm một chút nữa, cửa sổ sát đất màu đen, là có thể..
Cố Thừa Dịch cầm lấy cái muỗng: "Cùng ăn với anh đi?"
"Được." Thẩm Niệm chọn cháo tôm và sò, phần cháo gạo kê còn lại thì đẩy đến trước mặt Cố Thừa Dịch, "Dưỡng dạ dày."
Cố Thừa Dịch: "..."
Nhìn cháo tôm khô sò tươi màu sắc hương vị đều đầy đủ, nhìn lại cháo gạo kê khô cằn của mình, anh cảm thấy Thẩm Niệm chắc đoán được trong đầu mình mới vừa suy nghĩ đến chút hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Không dám phản đối, thành thật mà uống hết cháo gạo kê, ăn bánh bao nhân trứng sữa ngọt ngào, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Niệm với cháo tôm và sò của cô một cái.
Thẩm Niệm không đói bụng, mà cháo lại nhiều, cô một người căn bản ăn không hết.
Thấy Cố Thừa Dịch ăn xong phần của mình nhưng còn nhìn chằm chằm cháo của cô với bộ dáng không no, không khỏi nhíu mày: "Anh ăn không no sao?"
Cố Thừa Dịch: "Còn có thể ăn thêm một chút."
Thẩm Niệm do dự mà đem cháo của mình đẩy qua: "Anh không ngại ăn cháo em ăn qua chứ."
Nước miếng đều đã ăn, cái này còn để ý sao? Cố Thừa Dịch đem cháo còn thừa ăn hết.
Ăn xong bữa tối, anh trở lại bàn làm việc.
Thẩm Niệm lấy điện thoại với tai nghe ra, ngoan ngoãn làm vẻ mình có thể ngồi im xem phim.
Cố Thừa Dịch tiếp tục làm việc, trong lúc Thôi trợ lý và Điền trợ lý cùng nhóm trợ lý khác chưa thấy qua, ra ra vào vào báo cáo công việc, một đám mang theo báo cáo tiến vào, lúc đi ra không thể tránh né mà nhìn người nào đó đang mở hai mắt dựa trên sô pha xem phim.
Đây là bạn gái của Cố tổng sao?
Lớn lên khá xinh đẹp, còn không quấy rầy Cố tổng với bọn họ làm việc, điểm này rất tốt.
Thẩm Niệm xem phim một lúc, có chút chán.
Cố Thừa Dịch còn đang làm việc, cô ngáp một cái, bất tri bất giác dựa vào sô pha ngủ.
Cố Thừa Dịch một khi làm việc sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái cuồng làm việc, vẫn là đến khi Thôi trợ lý đi vào phát hiện mà nhắc nhở, Cố Thừa Dịch ảo não nhíu mày, ôm người đưa đến phòng nhỏ cách vách.
Trong văn phòng tổng tài có một phòng nghỉ nhỏ, có giường, có tủ quần áo, có phòng tắm -- văn phòng thiết kế chuẩn cho tổng tài.
Giúp Thẩm Niệm đắp chăn đàng hoàng xong, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa vừa vặn, Cố Thừa Dịch trở lại làm việc.
Thời gian kết thúc so với dự định sớm hơn một chút, người nào đó chắc hẳn vì vậy mà đem nguyên nhân quy kết đến cách vách có bạn gái đang đợi, còn có bữa tối tình yêu kia.
Đối với bạn gái ôn nhu tri kỷ như thế, đương nhiên phải càng tri kỷ càng ôn nhu hơn một chút.
Cố Thừa Dịch dùng thảm bọc Thẩm Niệm lại, ôm kiểu công chúa đi qua khu vực trợ lý tổng tài, ôm vào xe, lại ôm vào biệt thự, đưa lên giường.
Thời điểm anh giúp Thẩm Niệm cởi quần áo, Thẩm Niệm tỉnh lại.
Cố Thừa Dịch: "!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.