Chương trước
Chương sau
Đàn ông không khống chế được nhu cầu sinh lý của bản thân, còn vì bản thân mà tìm cớ bào chữa, trách cứ bạn gái không cho mình chạm vào, đúng là một tên tra nam khốn nạn triệt để mà.
Khốn nạn hơn là, sau khi bị bạn gái bắt gian trên giường, quay đầu còn mang theo bộ mặt "Anh đã hướng em cúi đầu, em còn muốn tiếp tục làm loạn?" cầu bạn gái tha thứ.
Từ thanh âm mềm mại xuôi tai của Tô Điềm đã rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này, Đinh Hạ Vân trợn mắt há hốc mồm, trên đời này cũng có loại tra nam vô sỉ như vậy, hoàn toàn đổi mới nhận thức tam quan của cô đối với tra nam.
Quay đầu nhìn đến vẻ mặt biểu tình ăn không tiêu của Thẩm Niệm, như thể càng đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Chị Niệm, chúng ta đi thôi?"
Xem hiện trường cầu quay lại của tra nam liền ghê tởm, buổi tối ăn lẩu cũng chưa thấy đâu.
Thẩm Niệm cũng bị ghê tởm đến không nhẹ, trình tự cốt truyện bất đắc dĩ loạn đến kỳ quái, cô có chút tò mò có phải trên người nữ chính xảy ra vấn đề gì hay không, không thể không đứng lại nhìn xem.
"Chờ một chút."
Đinh Hạ Vân không có biện pháp, chỉ có thể chờ một chút.
Đằng kia, người đàn ông chú ý thấy bản thân đang bị vây xem, đối tượng vây xem còn là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trên mặt tức khắc liền không nhịn được, vội vàng kéo tay Tô Điềm: "Đi."
Tô Điềm không muốn mà giãy giụa, thanh âm mềm như bông mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh buông em ra!"
Anh ta cảm giác được hai cô gái vây xem kia khinh thường với mình, sắc mặt liền trầm xuống: "Nháo cái gì nháo! Anh cho em mặt mũi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Sát!" Tôi cái tính tình này bạo nga, không quen nhìn đàn ông khi dễ phụ nữ!
Đinh Hạ Vân nhịn không được, buông đồ vật xách trong tay, xoa tay hầm hè đi đến, chụp một cái tát trên tay người đàn ông, cô dùng sức rất lớn, khiến người đàn ông bị đau đến nháy mắt, đem Tô Điềm bảo hộ sau người, "Không nhìn thấy cô gái này không muốn sao?"
Có người tốt bụng tới giải vây, Tô Điềm dáng người nhỏ xinh tránh ở phía sau Đinh Hạ Vân, bộ dáng chim nhỏ nép vào người kia đem Thẩm Niệm sốc đến không nhẹ.
Nếu nói Đinh Hạ Vân là nam nhân thân hình cao lớn, còn có thể coi là trường hợp anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tình huống hiện thực thì, Đinh Hạ Vân chỉ là phụ nữ không cao hơn Tô Điềm bao nhiêu, trường hợp kia khỏi nói cũng biết chẳng ra gì cả.
Rốt cuộc là do cô muốn ở lại nhìn xem trên người nữ chính có gì khác thường dẫn tới cốt truyện thay đổi, cho nên Đinh Hạ Vân mới có thể liên lụy vào, Thẩm Niệm xách đồ Đinh Hạ Vân ném dưới đất lên rồi đi qua.
Lúc này, sắc mặt người đàn ông kém hơn: "Chúng tôi là bạn bè nam nữ cãi nhau liên quan gì đến cô!"
"Không phải chuyện liên quan đến tôi." Sắc mặt Đinh Hạ Vân đã xấu giờ lại lạnh thêm, còn mang theo một tia châm chọc: "Nếu anh không có khốn nạn đến mức bạn gái đi công tác lại cùng bạn thân của bạn gái lăn giường, còn bị bạn gái bắt gian trên giường, chờ bạn gái nhiều năm quyết định vứt bỏ tình cảm lại liếm mặt chạy về đòi quay lại."
Đây là tin tức vừa rồi người đàn ông cùng Tô Điềm trong lúc tranh chấp bại lộ ra, suy xét hoàn chỉnh, chính là tuồng tình cảm có kịch bản quên thuộc.
Người đàn ông sao có thể tiếp thu việc bị một cô gái xa lạ giáp mặt châm chọc được?
"Việc giữa hai chúng tôi, thế nào cũng không tới lượt cô nói!"
Điểm này, Đinh Hạ Vân thật sự là đuối lý, cô chính là nhìn không được tên tra nam này khi dễ phụ nữ nên cô mới ra tay, thật muốn nói ra cái lý do này, vẫn là không đủ thuyết phục.
"Anh không khi dễ cô ấy, tôi mới lười đến quản anh!"
Sự tình phát triển tới tình trạng này, Thẩm Niệm vốn định vì Đinh Hạ Vân nói hai câu, nhưng nhìn Tô Điềm tránh ở phía sau Đinh Hạ Vân không rên một tiếng, cảm giác quái dị trong lòng không vứt đi được.
Nữ chính trong nguyên tác tuy nói không phải nhân vật thánh mẫu gì, nhưng cũng không đến mức nhìn người xa lạ vì cô ta xuất đầu một chút không có phản ứng gì vậy? Lúc này, nữ chính không nên nhảy ra cho thấy thái độ chính mình, cảm tạ người khác ra tay tương trợ sao?
Chẳng lẽ, cốt truyện lại hỏng rồi?
Đang nghĩ như vậy, nữ chính Tô Điềm quay đầu lại nhìn thoáng qua, mắt hạnh chuẩn xác mà bắt giữ được thân ảnh Thẩm Niệm.

Cùng lúc đó, người đàn ông cũng nhìn lại đây, ánh mắt nhìn Thẩm Niệm cũng không có tốt mấy: "Thế nào, cô cũng muốn xen vào việc người khác?"
Thẩm Niệm không để ý đến anh ta, nhìn qua Đinh Hạ Vân ý bảo trong tay cô đang xách theo đồ nặng: "Chúng ta trở về ăn cơm đi."
Đinh Hạ Vân: "?" Không thể hiểu rõ được chị Niệm sao lại đột nhiên nói như vậy, nhưng nhìn Tô Điềm từ đầu tới đuôi không hé răng, lại nhìn nhìn người đàn ông đang căm thù cô, cô lại không phải đứa ngốc, cười cười, quyết đoán mà bứt ra rời đi.
Tiếp nhận đồ trong tay Thẩm Niệm, Đinh Hạ Vân tự giễu mà nói: "Xem nhiều tiểu thuyết cùng phim truyền hình, luôn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới không trở thành anh hùng, ngược lại thiếu chút nữa biến thành vai ác."
Đây là đang nói cô có lòng tốt hỗ trợ, nhưng Tô Điềm không có một chút phản ứng.
Không biết đoạn sau hai người có nghe được hay không, chờ sau khi các cô đi được một khoảng, Đinh Hạ Vân quay đầu lại, liền thấy hai người kia lôi lôi kéo kéo lên tầng.
Thẩm Niệm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, tìm được căn phòng ban đầu mình ở.
Quả nhiên, phòng sáng đèn, bức màn ban công kia không có kéo lên, khoảng cách xa chút, thấy không rõ lắm đến tột cùng là ai cùng ai, nhưng hình dáng cùng quần áo một nam một nữ đại khái vẫn là có thể thấy rõ ràng.
Đinh Hạ Vân nhìn theo tầm mắt Thẩm Niệm, hít hà một hơi: "Trùng hợp như vậy sao?"
Quá trùng hợp!
Thẩm Niệm mới vừa trả phòng không đến mấy ngày, đột nhiên bị nữ chính Tô Điềm thuê rồi.
Thẩm Niệm lắc đầu: "Chị không còn gì liên quan đến chỗ này nữa, em còn ở đây, cùng một tiểu khu khả năng gặp lại rất cao, chính mình để tâm một chút."
"Tra nam kia chẳng lẽ còn đối phó với em?" Đinh Hạ Vân cười lạnh liên tục, Thẩm Niệm trả lời, Đinh Hạ Vân trong lòng liền có chút không ổn: "Được, về sau em sẽ để tâm một chút."
Lúc này, cô thật ra đang trách cứ chính mình nhất thời xúc động chạy ra cứu mỹ nhân.
Mấu chốt là mỹ nhân chưa từng có nửa phần cảm kích, cuối cùng còn cùng tên tra nam kia cùng trở về nhà, quả thực chính là đậu má.
Cùng là nữ nhân, Thẩm Niệm không tiếc dặn dò thêm: "Ra bên ngoài, không phải sợ khi dùng ác ý lớn nhất suy đoán loại người này."
Người khác, Thẩm Niệm không rõ lắm, cũng sẽ không dễ dàng mà tỏ vẻ bản thân phòng bị.
Bạn trai cũ vị nữ chính này chính là cực phẩm tra nam, vụng trộm cùng bạn thân của bạn gái, ăn cơm mềm, đòi tiền phụ nữ, còn làm ra việc hạ dược nữ chính muốn đem cô nàng bán cho một lão già.
Lúc xem tiểu thuyết, cô chỉ cảm thấy đó là tình tiết tốt tác giả an bài, đánh dấu văn án sạch, thời khắc mấu chốt nam chính tuyệt đối sẽ xuất hiện, khẳng định sẽ không có việc gì, còn sẽ đẩy mạnh tiến triển cốt truyện, một chút cũng không lo lắng.
Chờ đến hiện thực gặp được người thực như vậy, Thẩm Niệm chỉ nghĩ xa xa mà rời đi.
Cô không như nữ chính, là con gái ruột của tác giả gặp bất luận chuyện gì cũng đều sẽ gặp dữ hóa lành, nếu xảy ra một chút gì, hối hận cũng không kịp.
Bản thân Đinh Hạ Vân cũng là người nghiện đọc tiểu thuyết, bổ não một chút, sợ hãi đến run run, kéo Thẩm Niệm chạy: "Đi mau đi mau, thế giới này thật là quá nguy hiểm."
Không cần Thẩm Niệm bỏ đá xuống giếng nói cô "Biết nguy hiểm còn chạy ra đi làm anh hùng", thì bản thân Đinh Hạ Vân cũng đã hối hận.
"Nếu không yên tâm, nói đối tượng xem mắt của em đưa về nhà, còn nếu không yên tâm, em dứt khoát đổi chỗ ở đi."
"Cũng được." Sau khi nghĩ thông suốt Đinh Hạ Vân không cảm thấy sợ nữa, nhiều nhất cũng chỉ tổn thất chút tiền thuê nhà với tiền đặt cọc, an toàn vẫn quan trọng hơn.
Nhưng mà vận khí của cô hẳn là không xui đến vậy đâu, nói không chừng người nọ căn bản không thèm đối phó cô đâu.
Đêm đó, sau khi Thẩm Niệm trở lại biệt thự, từ thư phòng của Cố Thừa Dịch lấy ra hai tờ giấy A4 cùng một cây bút, viết lên thời gian và toàn bộ cốt truyện.

Tiểu thuyết cô xem qua sẽ như thế này: Nữ chính bị bạn trai cùng bạn thân phản bội, đi hộp đêm uống say, bị hạ dược, cùng nam chính lăn đến cùng nhau.
Chờ đến lúc nam nữ chính thích nhau, nữ chính thích càng sâu, nam chính còn ẩn nhẫn không biết thời cơ, nữ phụ Thẩm Niệm về nước, thành chất xúc tác tình cảm, đá kê chân.
Mà tình huống hiện thực lại là: Nguyên chủ về nước sớm, sau khi cô cùng nam chính kết giao, nữ chính mới phát hiện bạn trai cùng bạn thân đã sớm ở bên nhau. Hơn nữa, nhớ lại lúc cô đứng ở dưới lầu tiểu khu nhìn thấy nghe thấy, nữ chính cùng bạn trai kẻ muốn cho người muốn nhận, đều không giống người tốt gì.
Rốt cuộc Thẩm Niệm xuất phát từ nguyên nhân nào đó về nước sớm, hay là nữ chính bên này ra biến cố gì?
Thẩm Niệm nghĩ không ra tình huống là như thế nào, có quá nhiều manh mối bị thiếu, cô đem hai tờ giấy A4 vẽ đến lung tung rối loạn, vẫn là trong đầu không nghĩ ra chữ gì.
Lo lắng sẽ bị Cố Thừa Dịch nhìn thấy, không dám đem đồ này đặt ở trong phòng, cô liền thuận tay ném vào máy nghiền giấy trong thư phòng, nhìn hai tờ giấy kia bị cắt vụn, yên tâm mà trở về phòng.
Nữ chính có thể hay không đi uống say, là chuyện cô cần quan tâm?
Một không biết thời gian, hai không biết địa điểm, chẳng lẽ muốn cô đi hết toàn bộ hộp đêm trong thành phố Giang Đông tìm kiếm, đi tìm người không có một chút quan hệ với mình, không sợ chính mình ngược lại xảy ra chuyện?
Thẩm Niệm không phải thánh mẫu, không nghĩ mình phải cứu cái người không biết cảm ơn, không nghĩ vì sự kiện không xác định lấy cớ cố ý soạn ra để Thôi trợ lý đi thật xa qua lại lái xe đón cô.
Đêm nay, nhờ Thôi trợ lý chở cô cùng Đinh Hạ Vân đi ăn lẩu lại đưa cô trở về, thật ngượng ngùng.
Vẫn là nhanh chóng thi lấy bằng lái, bằng không ở biệt thự bên này muốn đi ra ngoài cần có người đưa đón, quá bất tiện.
Bên kia, cốt truyện cứ theo lẽ thường phát triển.
Tô Điềm đi hộp đêm mua say trước, gặp được pháo hôi hạ dược vào rượu, trúng dược ý thức không rõ Tô Điềm chạy ra hộp đêm, một đầu đâm vào lồng ngực một người đàn ông.
Nhưng khác với tiểu thuyết ở chỗ, bởi vì Cố Thừa Dịch còn đang trên phi cơ trở về từ Đức, lúc này đây, Tô Điềm đâm vào lồng ngực một người đàn ông không phải Cố Thừa Dịch, mà là Tần Ngọc Huân.
Đang lúc Tô Điềm mơ mơ màng màng nhìn thấy bản thân đang ôm một người đàn ông anh tuấn, như động vật nhỏ bé đáng thương mà cọ cọ vào ngực người đó, mở to hai mắt ướt, bắt lấy áo sơmi Tần Ngọc Huân, kiều nhu mà kêu: "Cứu, cứu tôi!"
Nếu đổi thành nam nhân bình thường, gặp cô gái có diện mạo đáng yêu dáng người nhỏ bé tương phản cực đại chủ động đưa tới cửa, ý tứ một chút cũng liền đáp ứng.
Nhưng người đàn ông này đổi thành kim bài luật sư nổi danh kiệt xuất trong thành phố Giang Đông Tần Ngọc Huân, phản ứng lại không giống thế.
"..."
Vệ Linh Tuyên một thân váy đỏ diễm lệ thấy trong lòng ngực Tần Ngọc Huân nhiều thêm một cô gái, ngâm ngâm cười, "Đại luật sư, không tệ nha, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chạy nhanh thu đi."
Nói xong, không đợi Tần Ngọc Huân phản ứng gì, vòng eo uốn éo, vào hộp đêm.
Nếu Tô Điềm chính là điểm tâm có chút ngon miệng, thì Vệ Linh Tuyên là đồ ăn chính mỹ vị, không phải đàn ông nào cũng đều thích điểm tâm, nhưng không có đàn ông không thích đồ ăn chính.
Vệ Linh Tuyên mới vừa xuống xe đã có không ít đôi mắt dính ở trên người cô, thấy cô một người tiến hộp đêm, càng là không kiêng nể gì mà đánh giá, còn có người đi theo qua chuẩn bị đến gần.
Tần Ngọc Huân lại không rảnh lo, ném cô gái không thích này bên ngoài hộp đêm, đem người đẩy cho phục vụ hộp đêm, ném xuống một câu "Báo cảnh sát", chạy nhanh đuổi theo.
Anh vướng chút chuyện, bạn gái đã chạy!
Bên này, Thẩm Niệm không biết chút gì ở nhà ngủ đến trời đất tối sầm.
Rạng sáng, Cố Thừa Dịch xuống máy bay vể thẳng biệt thự, sau khi tắm rửa xong trộm lên giường mà sờ Thẩm Niệm.
Cốt truyện hỏng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.