Ý thức vẫn còn mơ màng, Thẩm Niệm đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lắp bắp: "Thừa Dịch, năm đó em chia tay anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Trong đó bốn phần vô tội, ba phần bất đắc dĩ, hai phần kiều nhu* còn có một phần muốn nói lại thôi.
(*kiều nhu: Yêu kiều+ ôn nhu)
Thật lợi hại.
Đúng là Bạch Liên Hoa thủ đoạn cao tay!
Bỗng nhiên Thẩm Niệm bị một cảm giác mát lạnh ập vào mặt làm bừng tỉnh.
Cơn buồn ngủ mông lung bị một cái khăn bông lạnh như băng không chút lưu tình ném vào mặt xua tan.
Gần đó truyền đến giọng nam dễ nghe: "Ồ".
Tích chữ như vàng, một chữ chứa đầy hàn băng.
Âm thanh phát ra từ phía đối diện.
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang cùng giày da, áo sơ mi mùa hè cài đến cúc trên cùng, âu phục màu đen cùng sơ mi trắng lộ ra ngoài áo gile, khuy măng sét* kim cương trên cổ tay áo tỏa ra ánh sáng chói mắt.
(*Khuy măng sét: Là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập)
Nhưng so sánh với cái đồng hồ bên cạnh thì nó liền kém xa xỉ đi nhiều.
Nam nhân giống như có hào quang sau lưng, có chút chói mắt, Thẩm Niệm nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát.
Hắn có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, môi mỏng lănh đạm hơi mím lại, hàm chứa sự tức giận, giấu đi lãnh ý.
Hắn tức giận? Vì cái gì?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Thẩm Niệm đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-gai-cu-cua-lao-dai/1072792/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.