: Sao chàng về muộn thế?
Cẩn thận ăn sáng xong, Thẩm Thanh Đường mặc vào chiếc áo khoác màu thiên thanh mềm mại và trang nhã mà Tần Di đã chuẩn bị cho cậu. Cậu đeo lại chuỗi hạt châu Nam Hồng gắn tấm thẻ gỗ đàn hương màu đỏ.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường đeo thẻ gỗ cũng không cảm thấy khó chịu nữa, mà chỉ cảm thấy một cỗ linh lực thuần khiết ấm áp truyền vào lồng ngực, dần dần nuôi dưỡng trái tim mình, yên bình và thoải mái.
Ngẫm lại, đây là tác dụng vốn có của gỗ đàn hương đỏ ngàn năm tuổi.
Thẩm Thanh Đường hài lòng mỉm cười, dọn bàn xong bước vào trong sân.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay y phục mỏng manh của cậu lên, bồng bềnh lả lướt, ánh xanh lam như làn sương khiến cho gương mặt trắng trẻo của cậu càng thêm xuất trần.
Chuỗi hạt châu Nam Hồng gắn tấm thẻ gỗ đàn hương màu đỏ trước ngực khiến cậu càng tao nhã và trang nghiêm.
Chỉ là trước giờ Thẩm Thanh Đường bệnh tật quấn thân, cậu quá gầy gò, giữa mày và mắt vẫn còn lộ ra vẻ hốc hác, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn ra, dung mạo ban đầu của cậu nhất định rất đẹp.
Sức khỏe của Thẩm Thanh Đường đã tốt hơn một chút, nhưng cậu không có ý định nhàn rỗi – một năm qua cậu gần như đã đọc hết tất cả điển tịch trong thư phòng của Thẩm gia, vất vả lắm sức khỏe của cậu mới được cải thiện, cậu không muốn Tần Di xem cậu như một con ma bệnh mà chăm sóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523530/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.