: Ta có thể chạm vào không?
Mặc dù kinh nghiệm phong phú, nhưng Tần Di vẫn hơi kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ diệu xảy ra với Thẩm Thanh Đường.
Tần Di không lập tức lên tiếng, Thẩm Thanh Đường càng bị dày vò, lúc này hàng mi dài của cậu khẽ run, không khỏi thấp giọng hỏi: "Lan Đình... chàng xem xong chưa? "
Một lúc sau, giọng nói hơi khàn của Tần Di vang lên trên đầu Thẩm Thanh Đường: "Ta có thể chạm vào không?"
Hơi nóng trên mặt Thẩm Thanh Đường càng thêm nồng đậm, bốc lên ngùn ngụt, nhuộm làn da trắng như tuyết của cậu thành một đám mây đỏ rực.
Thấy vậy, Tần Di dừng một chút, bổ sung nói: "Đừng hiểu lầm -- "
"Ta biết." Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng ngắt lời Tần Di, nhỏ giọng nói: "Sờ đi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường cúi đầu trước mặt Tần Di, mặc dù vẫn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lúc này, cậu thật sự cần Tần Di giúp cậu nhận ra cái chồi non này là gì.
Nhìn mái tóc đen trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường và nửa chiếc cổ ngọc trắng như tuyết do cúi đầu lộ ra, Tần Di biết đây là cử chỉ Thẩm Thanh Đường hoàn toàn tin tưởng mình.
Lúc này, hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại, dẹp đi những ý nghĩ kiều diễm trong lòng, hắn chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chồi non trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường.
Nhưng khi ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Tần Di chạm vào Chồi Nhỏ, Chồi Nhỏ đột nhiên trồi lên, quấn chặt lấy ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523519/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.