Chương trước
Chương sau
: Ngươi thật sự là tà tu sao?!

Thẩm Thanh Đường từ trong mật thất đi ra, sau khi biết Thẩm Đình bị Tần Di bắn, vẻ mặt của cậu hết sức vi diệu.

Cũng may súng kíp cậu chế tạo uy lực không quá mạnh, Thẩm Đình còn là Luyện Khí tầng chín, có mặc nhuyễn giáp hộ thân nên chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng mọi người cũng đã thấy được uy lực của khẩu súng kíp, bọn họ đã rất kinh ngạc.

Thẩm Đình vừa tùy ý để Thẩm Thanh Đường mỉm cười xoa bóp cho mình, vừa thổi râu trừng mắt nói: "Đã nghiên cứu ra được loại vũ khí này, sao con không đưa cho phụ thân và huynh của con dùng?"

Lại còn đưa cho thằng nhóc thối Tần Di, để Tần Di lấy nó đối phó ông, thật sự là gia môn bất hạnh mà!

Lúc này, Thẩm Thanh Đường cười hối lỗi với Thẩm Đình, giải thích: "Vũ khí này con chưa thử nghiệm nhiều, độ an toàn của nó còn chưa được kiểm chứng. Hôm nay con lấy nó ra là vì lo lắng cho sự an toàn của Lan Đình. Không phải cố tình giấu phụ thân đâu."

Sắc mặt Thẩm Đình lúc này mới tốt lên một chút.

Sau đó, Thẩm Đình không khỏi nhíu mày, lại nhìn về phía Tần Di.

Vừa rồi ông nhìn thấy Thẩm Thanh Đường từ mật thất được canh gác nghiêm ngặt đi ra, hơn nữa ông cũng biết Tần Di và Mộ Phi đối xử rất tốt với Thẩm Thanh Đường.

Chỉ là... ông đối với tu vi của Tần Di còn có chút hoài nghi, có hơi không muốn mở miệng hòa giải.

Ngược lại Thẩm Thanh Ngạn cầm được thì cũng buông được, nhìn tình thế trong sân, anh sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Thẩm Thanh Đường và Tần Di.

Lúc này, trước khi Thẩm Đình ra tay, anh đã tiến lên trước một bước, chân thành xin lỗi Tần Di và Mộ Phi.

Mộ Phi không có ý kiến gì với Thẩm Thanh Ngạn, vừa rồi y cũng thấy những tia sấm sét đó không có làm hỏng hang động, lúc này cũng tha thứ cho họ, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Nếu hai người lo lắng ta và Tần đại ca là tà tu thì cũng có thể hiểu được. Hỏi thẳng cũng được mà, tập kích bất ngờ như vậy để làm chi?"

Thẩm Thanh Ngạn:...

Thẩm Đình:...

Cuối cùng, Tần Di cách đó không xa bưng trà nóng trên bếp đi tới, rót cho mỗi người một chén, sau đó bình tĩnh nói: "Đương nhiên là sợ chúng ta hai tên tà tu sẽ bắt Thanh Đường làm con tin."

Mộ Phi:?

Biểu cảm của Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn ngày càng trở nên cổ quái.

Thấy tình hình không ổn, Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, vừa định giải thích, Thẩm Đình đã nghiêm mặt đẩy nhẹ tay Thẩm Thanh Đường ra, đứng dậy, bình tĩnh nhìn Tần Di hỏi: "Vậy Tần Di, ngươi rốt cục có phải tà tu không?"

Những lời này của Thẩm Đình đột nhiên đâm thủng sự hài hòa giả tạo vừa rồi, bầu không khí trong sân lập tức trở nên tế nhị và cứng nhắc.



Thẩm Thanh Đường lo lắng, nhưng lại bị Thẩm Đình giữ lại.

Sau đó, Thẩm Đình lại nhìn chằm chằm Tần Di, trầm giọng nói: "Tuy ta không được xem là kiến thức rộng rãi, nhưng kinh nghiệm vẫn nhiều hơn so với người bình thường, phương pháp tu luyện bình thường khẳng định sẽ không biến ngươi thành như vậy. Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?"

"Hôm nay cho dù cạch mặt nhau, ta cũng phải làm cho rõ kẻ thành thân với con trai ta là người như thế nào!"

Thẩm Đình nói xong, trong sân nhất thời yên tĩnh quỷ dị.

Trước khi Thẩm Đình nói ra lời này, Tần Di vẻ mặt lạnh lùng đề phòng, nhưng nghe Thẩm Đình nói như vậy, Tần Di ngược lại là cười nhạt một tiếng.

Tần Di vừa cười, tất cả mọi người trong sân đều chết lặng.

Sắc mặt Thẩm Đình càng thêm khó coi, lúc này bình tĩnh đưa tay che chở cho Thẩm Thanh Đường, sợ Tần Di đột nhiên làm loạn.

Nhưng Tần Di cũng không có làm loạn, chỉ là ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Thẩm Đình nói: "Nếu ta thật sự là tà tu, nhạc phụ tính thế nào?"

Thẩm Đình nhất thời thay đổi sắc mặt, ông hít sâu một hơi, trầm mặc một lát mới nói: "Nếu ngươi thật sự là tà tu, cảm tạ ngươi đã chữa trị cho Thanh Đường, ta sẽ trả lại ngươi Trúc Cơ đan, Thất Tâm Hải Đường cũng đổi ra linh thạch trả cho ngươi. Ngươi mau chóng cút khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt!"

Tần Di dường như rất ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này của Thẩm Đình: "Nhạc phụ biết ta là tà tu lại không giết ta sao?"

Thẩm Đình nhíu mày, đang định trả lời, lại thốt nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự là tà tu sao?!"

Ông vốn dĩ có chút hy vọng, cho rằng Tần Di hẳn nên giải thích một chút, nhưng hiện tại, Tần Di thừa nhận rồi sao?!

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường cũng thay đổi, cậu không biết tại sao Tần Di lại thừa nhận chuyện vô lý như vậy, bộ đùa vui lắm sao?

Thấy Thẩm Đình sắp mất bình tĩnh, Thẩm Thanh Đường cố gắng thuyết phục Thẩm Đình, nhưng lúc này Tần Di lại thản nhiên nói: "Đương nhiên không phải."

Thẩm Đình tràn ngập lửa giận trong nháy mắt bị mắc nghẹn, lên không được mà xuống cũng không xong, khiến khuôn mặt ông đỏ bừng, biểu cảm vô cùng quái đản. Vẫn là Thẩm Thanh Đường vươn tay ra đỡ Thẩm Đình, để Thẩm Đình khỏi phải bất tỉnh tại chỗ.

Tần Di nhàn nhạt liếc Thẩm Đình một cái, nói: "Nếu ta thật sự là tà tu, lúc này còn không chạy trốn, ở chỗ này chờ nhạc phụ dẫn người tới bắt ta à?"

Thẩm Đình:...

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di "miệng mồm lanh lợi" như vậy, cậu luôn cảm thấy Tần Di hình như có thành kiến với Thẩm Đình, nhưng cậu không hiểu tại sao?

Rõ ràng trước đây hai người họ mới chỉ gặp nhau mấy lần.

Mà Thẩm Đình bị Tần Di chọc tức tới thiếu chút nữa máu lên não, lúc này mới cả giận nói: "Ngươi không phải tà tu, vậy vừa rồi ngươi sử dụng công pháp gì?"

Tần Di trầm mặc chốc lát, nói: "Công pháp gì không quan trọng, có phải là tà tu hay không, nhạc phụ kiểm tra xong sẽ rõ thôi?"

Thẩm Đình đột nhiên nhíu mày, lại không cách nào phản bác, chỉ có thể trầm giọng nói: "Vậy ngươi lại đây đi."

Tần Di bình tĩnh đi tới.

Sau khi Tần Di đi tới trước mặt ông, Thẩm Đình vươn tay ấn vào ngực Tần Di.

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường theo bản năng hơi thay đổi, nhưng khi định thần lại, thấy vẻ mặt Tần Di bình tĩnh không đau đớn, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không can thiệp ngăn cản.

Cậu hiểu Thẩm Đình, cũng hiểu Tần Di, nếu hai người đã nói rõ với nhau, ắt hẳn cũng sẽ không động thủ nữa.

Về phần nghi ngờ, tốt hơn hết là xác minh trực tiếp, để mọi người không có vướng mắc sau này.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Thanh Đường yên lặng đứng ở nơi đó, chờ Thẩm Đình kiểm tra Tần Di.

Thẩm Đình rót chân khí của mình vào cơ thể Tần Di, nó lập tức di chuyển khắp cơ thể Tần Di.

Ông tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện chân khí trong kinh mạch Tần Di vận hành bình thường, mạch đập mạnh mẽ cường đại, đan điền nguyên vẹn, không có dấu hiệu kinh mạch rối loạn của tà tu, thậm chí cả dấu hiệu khí huyết nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma cũng không có.

Quả thực không phải là tà tu.

Cuối cùng, Thẩm Đình nhíu mày rút tay về, tuy rằng trong lòng còn rối rắm với trận nhầm lẫn tai hại vừa nãy, nhưng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.



Nghĩ nghĩ, Thẩm Đình lại yên lặng nhìn Tần Di một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi hành lễ, nói: "Là ta phán đoán sai lầm, tin vào lời đồn đãi bên ngoài mà ra tay với nhi tế. Đã mạo phạm rồi, có trách thì trách ta, chứ đừng trút giận lên Đường nhi."

Tần Di không ngờ Thẩm Đình lại hành lễ với mình, ánh mắt thay đổi, lập tức vươn tay đỡ cánh tay Thẩm Đình: "Nhạc phụ không cần như vậy."

Nhưng Tần Di một chữ cũng không nói thêm.

Hiện trường có chút lạnh lẽo, Thẩm Đình cũng hơi khó xử.

Sau khi Tần Di đỡ ông đứng dậy, hắn không nói gì nữa mà liếc nhìn Thẩm Thanh Đường nói: "Thanh Đường, không phải em có chuyện muốn nói với nhạc phụ sao?"

Thẩm Thanh Đường và Thẩm Đình nghe thấy những lời này của Tần Di đều giật mình.

Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhìn nhau, cậu là người phản ứng đầu tiên, lập tức nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đúng lúc phụ thân tới đây, con có một tin vui muốn nói với người."

Thẩm Đình nghi hoặc cau mày: "Tin vui gì?"

Thẩm Thanh Đường cười liếc nhìn Tần Di, nói với Thẩm Đình: "Phụ thân đến xem sẽ biết."

Thẩm Đình luôn yêu mến Thẩm Thanh Đường, chuyện vừa rồi đã khiến ông xấu hổ, bây giờ ông có cơ hội rời đi một lát, Thẩm Đình tự nhiên sẽ không từ chối.

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường đưa Thẩm Đình đến linh điền.

Sau nửa nén hương, dưới ánh trăng, Thẩm Đình nhìn thấy một cây Hoàng Kim Thảo thượng phẩm sinh trưởng mạnh mẽ ở trung tâm linh điền trước mặt, thiếu chút nữa hoài nghi mình nhìn lầm.

Ông còn dụi dụi mắt, mới xác định đây đúng là Hoàng Kim Thảo thượng phẩm!

Lập tức, Thẩm Đình có chút kích động.

Ông không phải vì bản thân mà là vì Thẩm gia, nếu như ông có thể thành công tiến kỳ Trúc Cơ, Thẩm gia cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu dậy! Có được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, ông ít nhất có 90% cơ hội thành công! Làm sao có thể không kích động chứ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Đình đột nhiên ý thức được một chuyện, sau đó trầm mặc một lát, do dự thu tay về, có chút xấu hổ thấp giọng hỏi Thẩm Thanh Đường: "Đường nhi, đây có phải là Hoàng Kim Thảo thượng phẩm Tần Di trồng được không?"

Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy những lời này của Thẩm Đình, cậu sửng sốt một chút, sau đó cười bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nên sau này phụ thân nhất định không được có thành kiến với Lan Đình nữa nhé."

Thẩm Đình hít sâu một hơi, có chút lo lắng đi tới đi lui: "Chẳng trách vừa rồi hắn tức giận."

Tần Di đã tốn rất nhiều công sức để có được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm cho ông, nhưng sau khi nghe tin đồn bên ngoài ông và Thẩm Thanh Ngạn lại nghi ngờ hắn là tà tu, thậm chí còn tập kích bất ngờ, hắn nhất định sẽ không vui.

Nghĩ đến đây, Thẩm Đình cau mày thật chặt một hồi, sau đó xoay người nói: "Ta lại đi xin lỗi hắn!"

Thẩm Thanh Đường thấy vậy, vội vàng kéo Thẩm Đình lại: "Phụ thân, nếu người cứ như vậy, Lan Đình sẽ tổn thọ mất."

Thẩm Đình:...

Một lát sau, Thẩm Đình dừng một chút, ho khan một tiếng nói: "Thôi vậy, về sau ta cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện là được."

Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Thẩm Đình, suy nghĩ một chút, đột nhiên thăm dò: "Nếu phụ thân có thể thăng cấp thành công, con muốn xin cho Lan Đình tư cách gia nhập Ngọc Kiếm Tông, có được không?"

Thẩm Đình sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Nếu như ta có thể tiến Trúc Cơ, liền có ba chỗ, cho hắn một chỗ cũng không thành vấn đề."

Thẩm Thanh Đường im lặng mỉm cười.

Ngọc Kiếm Tông là một môn phái nổi tiếng, cũng là sư môn của nhân vật chính trong nguyên tác, lịch sử lâu đời, có rất nhiều tàng thư điển tịch hơn thành Lăng Dương nhỏ bé, nếu Tần Di thực sự có thể đến Ngọc Kiếm Tông, ắt hẳn có thể chữa lành gương mặt của chàng ấy.

• •

Cuối cùng, Thẩm Đình và Thẩm Thanh Đường đã thảo luận và quyết định rằng mọi người nên nghỉ ngơi tối nay và Thẩm Đình sẽ tiến kỳ Trúc Cơ vào ngày mai.

Để đảm bảo an toàn, Thẩm Đình không báo chuyện này với bất kỳ ai trong Thẩm gia, ông đợi khi tiến kỳ Trúc Cơ thành công sẽ trực tiếp về nhà để tạo bất ngờ cho mọi người.

Khi hai người từ linh điền trở về, Tần Di đang tưới cây hải đường trong sân, Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn đang ngồi bên nồi lẩu, ăn phần lẩu còn dang dở.



Thẩm Thanh Đường đi đến bên Tần Di, trong khi Thẩm Đình đi đến bên Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi.

Thẩm Đình muốn đến chỗ của Tần Di để xin lỗi hắn một lần nữa, nhưng Thẩm Thanh Đường nói rằng cậu có chuyện muốn nói riêng với Tần Di, vì vậy Thẩm Đình đành phải từ bỏ.

Lúc này, Thẩm Đình đi tới nồi lẩu ngồi xuống, liếc nhìn Mộ Phi đang vui vẻ ăn cơm, tò mò hỏi: "Tiểu huynh đệ bao nhiêu tuổi rồi?"

Mộ Phi bị Thẩm Đình gọi là "tiểu huynh đệ ", nhất thời nghẹn họng, vội vàng nói: "Ta mười bảy tuổi, bá phụ gọi ta là Tiểu Phi được rồi, đừng nhầm bối phận của ta!"

Thẩm Đình lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Ngạn: "Tiểu Phi mới 17 tuổi mà đã Luyện Khí tầng năm. Con lớn hơn người ta hẳn ba tuổi, còn không biết cố gắng."

Thẩm Thanh Ngạn từ lâu đã quen với tính tình của Thẩm Đình, mỉm cười nói: "Cậu ấy là thiên tài, con chỉ là một người bình thường, đương nhiên không thể so sánh được."

Thẩm Đình:...

Ngược lại, Mộ Phi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kỳ thật, Thẩm đại ca cũng rất lợi hại, tu vi so với ta ổn định hơn rất nhiều."

Ánh mắt Thẩm Thanh Ngạn khẽ động, cười nói: "Thật sao?"

Nhìn vào đôi mắt tươi cười của Thẩm Thanh Ngạn, Mộ Phi không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ lạ, nên mơ hồ ậm ừ, cũng không nói nhiều.

Thẩm Đình nói vài câu với Thẩm Thanh Ngạn, nhưng ông không có hơi sức đi nghe anh với Mộ Phi tán gẫu, vì vậy ánh mắt của ông rơi vào hai người đang đứng dưới gốc cây hải đường mà không biết.

Từ xa đã thấy Thẩm Thanh Đường kiễng chân, ghé vào tai Tần Di nói gì đó, Tần Di lộ ra vẻ mặt có chút không vui, nhưng sau đó, Thẩm Thanh Đường lại cười kéo tay Tần Di lắc lắc, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm Tần Di một cái.

Tần Di lúc này mới có chút hòa nhã lại.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Đình không hiểu sao cảm thấy chua xót trong lòng, cảm thấy: Con trai lớn không giữ được...

Nhưng đồng thời, ông cũng cảm thấy an ủi cho Thẩm Thanh Đường.

Vốn dĩ Thẩm Đình còn tưởng rằng cả đời này Thẩm Thanh Đường không thể thành thân, không nghĩ tới lại gặp được một đạo lữ như Tần Di, thật sự là một chuyện may mắn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Đình dịu đi rất nhiều, quay đầu lại liền thấy Thẩm Thanh Ngạn đang thưởng thức một miếng thịt mềm ngon lành trong nồi lẩu.

Ánh mắt Thẩm Đình chuyển động, ông lại bắt đầu có hứng thú, lắc lắc đầu, dứt khoát không nhìn Thẩm Thanh Đường nữa.

Ông cầm đũa lên và bắt đầu ăn cùng với Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn.

Dưới ánh trăng, hơi nước từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, không khí trong sân vui vẻ náo nhiệt.

Thẩm Thanh Đường nắm tay Tần Di, nhìn thấy khung cảnh hài hòa vui vẻ cách đó không xa, không khỏi nhếch môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.