Chương trước
Chương sau
: Nuốt sống nó... Ăn sạch nó! Sẽ trở nên mạnh mẽ hơn...

Hôm sau

Thẩm Đình bắt đầu tiến kỳ Trúc Cơ trong mật thất ở động phủ.

Bởi vì trong lúc thăng cấp sẽ dẫn đến sấm sét nên chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện.

Chẳng qua nơi này là vùng ngoại ô thành Lăng Dương, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ của ba gia tộc khác biết chuyện Thẩm Đình thăng cấp, cũng phải mất một thời gian mới có thể xông tới ngăn cản, đây mới là mục đích cuối cùng mà Thẩm Thanh Đường muốn giữ Thẩm Đình ở lại đây tiến kỳ-- Thần không biết quỷ không hay.

Trước khi vào mật thất, mặc dù biết xác suất thành công lần này rất cao nhưng Thẩm Đình vẫn nghiêm túc giao phó sự tình của Thẩm phủ cho Thẩm Thanh Ngạn và Thẩm Thanh Đường.

Cuối cùng, Thẩm Đình liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, khẽ ho một tiếng và nói với vẻ mặt mất tự nhiên: "Đường Nhi, phụ thân phải mượn một thứ của con để dùng, sau khi tiến kỳ Trúc Cơ thành công sẽ trả lại con."

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, từ trong cổ áo lấy ra chuỗi hạt Nam Hồng bằng gỗ đỏ, đưa cho Thẩm Đình.

Thẩm Đình vừa nhìn thấy chuỗi hạt, lập tức nhận lấy, cười nói: "Như vậy xác suất thành công càng lớn."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Đình, Thẩm Thanh Đường trong tiềm thức nhớ tới giấc mơ trước đây mình đã mơ thấy Thẩm Đình thăng cấp thất bại, sau đó lại nghĩ đến chuỗi hạt mà Tần Di đã tẩy luyện cho mình, liền cảm thấy đây là một điều vô cùng may mắn.

Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường không nói ra, chỉ gật đầu cười nói: "Vâng, vậy thì Đường Nhi chúc phụ thân mã đáo thành công."

Chuyện đó, cứ đợi sau khi Thẩm Đình tiến kỳ thành công rồi nói vậy, đến lúc đó, Thẩm gia sẽ có đủ tự tin và năng lực để tìm ra kẻ gian đứng sau màn.

Thẩm Đình nhìn nụ cười dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, mạnh miệng nói: "Chuyện đương nhiên!"

Giao phó xong việc nhà, Thẩm Đình đi vào mật thất, Tần Di lập tức đem cửa mật thất khóa lại.

Động phủ khôi phục lại yên tĩnh.

Bốn người lẳng lặng đợi ở ngoài cửa, không dám lơ là chút nào- thời khắc mấu chốt lỡ như xảy ra chuyện, liền coi như xong.

Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn liếc nhìn Thẩm Thanh Đường đang đứng bên cạnh Tần Di, nói: "Thanh Đường cũng vào nhà đi, đệ không có tu vi, lỡ như lát nữa có người đánh lén, chúng ta ở bên ngoài không có thời gian để ý đến đệ."

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, cảm thấy Thẩm Thanh Ngạn nói cũng có lý, nhưng cậu không có lập tức đồng ý mà chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Di.

Thấy Thẩm Thanh Đường đang nhìn mình, Tần Di cũng nói: "Huynh trưởng nói đúng, em vào phòng đi, khi nào xong việc hãy ra."

Nói xong, Tần Di lấy từ trong nhẫn trữ vật ra khẩu súng kíp mà Thẩm Thanh Đường đưa cho hắn ngày hôm qua: "Em lấy cái này để tự vệ."

Lúc này Thẩm Thanh Đường mới khẽ cười, cầm lấy súng kíp: "Vâng."

Khi Thẩm Thanh Ngạn nhìn thấy cảnh này, anh không thể không nhướng mày - anh cứ cảm thấy đứa em trai mà anh đã nuôi nấng bao nhiêu năm đột nhiên bị người khác cướp mất.

Nhưng anh không thể làm gì được.

Ai biểu Tần Di lợi hại hơn anh nhiều như thế?

• •

Thẩm Thanh Đường bước vào phòng, ba người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

Không phải họ cho rằng Thẩm Thanh Đường vướn tay vướn chân, chỉ là lúc này Thẩm Thanh Đường thật sự không thích hợp ở cùng họ, rất dễ khiến họ phân tâm.

Trong quá trình chờ đợi, ba người đều im lặng, Mộ Phi muốn nói mấy câu, nhưng Tần Di không mở miệng nên cũng không nói gì được.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn cân nhắc một chút, trước tiên nhìn về phía Tần Di nói: "Nếu lần này phụ thân thăng cấp thành công, sẽ có thể truyền chân khí đả thông kinh mạch cho Thanh Đường. Đợi khi Thanh Đường có thể tu luyện rồi, ngươi không cần phải vất vả đi săn nữa."

"Thanh Đường từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, từ khi đệ ấy gả cho ngươi, ngươi đã chăm sóc đệ ấy rất nhiều, khó tránh cản trở ngươi tu luyện. Thân là huynh trưởng ta đều nhìn thấy được, thật sự rất cảm kích, nếu như sau này-"

"Em ấy không phải gánh nặng." Tần Di đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời Thẩm Thanh Ngạn.

Thẩm Thanh Ngạn hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được Tần Di có lẽ không hiểu từ "khách sáo" nghĩa là gì.

Mỉm cười bất đắc dĩ, Thẩm Thanh Ngạn đang muốn giải thích, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đỏ sậm cực kỳ nghiêm túc của Tần Di.

Trái tim Thẩm Thanh Ngạn như lỡ nhịp, những lời còn lại đột nhiên mắc kẹt trên môi, không thể thốt ra thành lời.

Tần Di giờ phút này nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại kiên định thấp giọng nói: "Em ấy rất tốt."

"Thật may mắn khi ta cưới được em ấy."

Thẩm Thanh Ngạn trợn mắt há hốc mồm.

Anh không ngờ Tần Di, người luôn cho anh cái mặt lạnh lùng, lại có thể thốt ra những lời "gây sốc" như thế vào lúc này.

Nhưng sau khi nhận ra, Thẩm Thanh Ngạn không khỏi cảm thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc kỳ lạ phức tạp, vừa có chút xúc động vừa chua xót khó hiểu.

Sau đó Thẩm Thanh Ngạn không khỏi muốn liếc nhìn cửa sổ cách đó không xa, ước gì Thẩm Thanh Đường có thể trốn ở đó nghe trộm.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không phải con giun trong bụng Thẩm Thanh Ngạn, không biết anh đang nghĩ gì, tự nhiên không nghe thấy những lời gần như là tỏ tình của Tần Di.

Nhưng nhìn vẻ mặt thẳng thắng vô tư của Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn rốt cuộc không dám liếc nhìn quá xa, lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: "Nếu như ngươi nghĩ như thế, vậy ta yên tâm rồi."

Thẩm Thanh Ngạn vừa dứt lời, Mộ Phi đột nhiên dường như chịu không nổi, "phụt" một tiếng phá lên cười.

Thẩm Thanh Ngạn:...

Tần Di nhíu mày nói: "Tiểu Phi."

Lúc này Mộ Phi mới gắng gượng thu lại nụ cười.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Ngạn yên lặng quay lưng, vẻ mặt ngờ vực.

Xúi quẩy, nếu biết sớm thì anh đã không khách sáo với những kẻ vô học rồi.

• •

Trong phòng, Thẩm Thanh Đường không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc này cậu đang ngồi trước gương đồng, gọi Chồi Nhỏ ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, với việc hấp thu nhiều ánh sáng và linh dịch, Thẩm Thanh Đường đã có thể tự do thu phóng Chồi Nhỏ.

Nhưng điều kỳ lạ là Thẩm Thanh Đường còn chưa đạt đến cấp độ Luyện Khí tầng một, nhưng cậu có thể cảm thấy linh khí trong cơ thể mình tràn đầy và phân bố khắp cơ thể, mặc dù cậu có thể điều khiển dây leo, nhưng dây leo mà cậu ta điều khiển lại rất yếu ớt, không có tinh thần lực —— đây cũng là nguyên nhân lần đó cậu có thể thành công đánh lén Mộ Diệp, nhưng Mộ Diệp lại không cảm giác được sự tồn tại của linh lực, cho nên hắn mới lơ là.

Nhưng nếu cứ thế này thì không ổn. Nhìn được nhưng xài không được.

Thấy Thẩm Đình sắp tiến kỳ Trúc Cơ rồi, Thẩm Thanh Đường không muốn trở thành người kém cõi nhất trong gia đình.

Chồi Nhỏ xanh mướt trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường cảm nhận được cảm xúc của cậu, vì vậy nó vỗ vào đỉnh đầu cậu và nói rằng, lẽ nào cậu không biết người bình thường tu luyện không được nhanh sao? Với thân thể của cậu, ít nhất phải cần ba bốn tháng mới nhập môn, hiện tại đã rất nhanh rồi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường chuyển động, trầm giọng nói: "Ta biết không nên vội, nhưng còn cách nào khác không? Ví dụ như – phương pháp đặc biệt của linh thảo bọn mi?"

Ít nhất để cậu tiến vào luyện khí tầng một, có thể cùng Tần Di đến Thanh Ngọc Kiếm Tông?

Nếu không, cậu thậm chí tư cách để đi cùng Tần Di cũng không có.

Chồi Nhỏ cầm đầu lá của mình lắc lắc, thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi của Thẩm Thanh Đường, nó lại hỏi - làm sao cậu biết Tần Di đồng ý đến Thanh Ngọc Kiếm Tông?

Ở lại đây không tốt sao?

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc: "Tài nguyên ở thành Lăng Dương quá lạc hậu, không thể chữa khỏi gương mặt của Lan Đình."

Hơn nữa, gần đây Thẩm Thanh Đường không hiểu sao luôn cảm thấy, nếu không rời khỏi thành Lăng Dương, có thể cuối cùng họ sẽ không thoát khỏi vận mệnh trong nguyên tác.

Mặc dù linh cảm này không có căn cứ, nhưng kết hợp với những giấc mơ trước đây của Thẩm Thanh Đường, bao gồm một loạt sự kiện xảy ra gần đây, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình vẫn phải đi đến một nơi cao hơn, nếu không chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Thẩm Thanh Đường, Chồi Nhỏ do dự một lúc, nói rằng cách thì cũng có, nhưng sẽ càng cực khổ hơn, hỏi Thẩm Thanh Đường có chịu được không?

Thẩm Thanh Đường giật mình, sau đó đôi lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ nãy giờ vẫn hơi lo lắng của cậu lặng lẽ giãn ra.

"Tất nhiên chịu được."

Chỉ là chịu khổ, Thẩm gia có bao nhiêu người tu luyện chưa từng trải qua gian khổ? Tần Di và Mộ Phi còn là hai tán tu thì lại càng chịu khổ gấp bội, tại sao cậu lại không thể?

Chồi Nhỏ cảm nhận được quyết tâm của Thẩm Thanh Đường, vì vậy nó nói với Thẩm Thanh Đường, đầu tiên cậu hãy cầm chậu cây Vạn Niên Thanh trên bệ cửa sổ lại đây.

Thẩm Thanh Đường nghe theo đi lấy chậu cây Vạn Niên Thanh.

Chồi Nhỏ yêu cầu Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại và đặt tay lên cây Vạn Niên Thanh.

Thẩm Thanh Đường làm theo.

Sau đó, một số dây leo xanh non mọc lên trên những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Thẩm Thanh Đường, quấn lấy Vạn Niên Thanh.

Tiếp đó, Thẩm Thanh Đường đồng thời cảm nhận được ý thức của Vạn Niên Thanh và Chồi Nhỏ.

Chồi Nhỏ bắt đầu đàm phán với cây Vạn Niên Thanh.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường mới hiểu được bí mật tu luyện của Mộc linh căn.

Mộc linh căn nếu muốn có được linh lực vận chuyển hoàn toàn tự nhiên, nhất định phải dựa vào hấp thu linh lực của linh thực sống, giống như Hoàng Kim Thảo đấu đá lẫn nhau, kẻ thắng cuối cùng mới có thể trở thành thượng phẩm.

Tuy nhiên, mổ gà lấy trứng không đáng để học theo, giống như trong thế giới thực vật, sự tồn tại của những dây leo thắt cổ là mục tiêu chỉ trích của công chúng, chúng đi đến đâu, những thực vật khác căn bản không dám lại gần.

Vì vậy, chỉ có thể trao đổi.

Giống như bây giờ, Chồi Nhỏ đang thương lượng điều kiện với Vạn Niên Thanh, Vạn Niên Thanh sẽ cho Thẩm Thanh Đường linh khí mà nó tu luyện được, nhưng Thẩm Thanh Đường cần cung cấp máu để nó cải thiện thể chất.

Thẩm Thanh Đường đương nhiên đồng ý.

Kết quả là cành lá Vạn Niên Thanh quấn vào đầu ngón tay Thẩm Thanh Đường, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay cậu, đồng thời linh khí màu xanh lục từ từ tràn ra từ Vạn Niên Thanh, chảy vào cơ thể Thẩm Thanh Đường.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường mới cảm nhận được cái gì gọi là linh lực "sống".

Những linh lực đó tự do bơi lội trong kinh mạch của cậu như đàn cá tung tăng bơi lội, mang theo một loại sức sống mạnh mẽ.

Bản thân Vạn Niên Thanh cũng không già lắm, nhưng ưu điểm là cành lá xum xuê, cho nên nó cung cấp linh lực không quá ít, hấp thu máu cũng không quá nhiều.

Sau khi Thẩm Thanh Đường trao đổi với nó xong, cậu chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi đau, ngoài ra không có vấn đề nghiêm trọng nào khác.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường rút tay lại, mím môi giơ tay định điều khiển dây leo.

Lần này, độ linh hoạt của dây leo tăng lên rất nhiều, Thẩm Thanh Đường điều khiển dây leo cuốn bút lông trên bàn lên, hơi dùng lực một chút, sau một lúc, răng rắc một tiếng, bút lông thực sự bị dây leo bẻ gãy!

Thẩm Thanh Đường khẽ mở mắt.

Hiệu quả tốt như vậy sao?

Nhưng ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường cảm nhận được sự cực khổ mà Chồi Nhỏ nói.

Sau khi điều khiển dây leo bẻ gãy bút lông, linh lực của Vạn Niên Thanh trong cơ thể cậu trở nên rối loạn.

Mỗi loại cây có những đặc tính khác nhau, hậu quả của sự dung hợp linh lực mới là xuất hiện phản ứng đào thải, đặc biệt Thẩm Thanh Đường còn là con người.

Linh lực của Vạn Niên Thanh hơi thô bạo, cào vào kinh mạch của Thẩm Thanh Đường, gây ra từng đợt đau âm ỉ.

Chồi Nhỏ nhắc nhở: "Hãy kiên nhẫn."

Thẩm Thanh Đường chỉ biết nhắm mắt chịu đựng, trên trán đã sớm xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng cũng may linh lực Vạn Niên Thanh không nhiều lắm, sau khi chậm rãi tiếp nhận dung hợp, sắc mặt cậu mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng dần dần bình phục lại.

Thẩm Thanh Đường khẽ hít một hơi, thầm nghĩ cây Vạn Niên Thanh mới mấy năm tuổi nhưng cậu hấp thu đã có chút khó khăn, nếu muốn tiến xa hơn, thật sự phải chịu khổ cực nhiều.

Nhưng điều duy nhất khiến cậu cảm thấy may mắn chính là phương pháp này không có tác dụng phụ, mặc dù linh lực của thực vật dễ tương khắc nhưng bản tính lại hiền lành, mạnh hơn nhiều so với các phương pháp uống độc giải khát cấp tốc như uống máu hung thú.

Mím môi, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình có thể thử lại.

Nhớ tới gần sân còn có mấy cái cây, Thẩm Thanh Đường muốn đi xem một chút.

Thẩm Thanh Đường vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng sấm trầm đục.

Thẩm Thanh Đường giật mình, biết đây là lôi kiếp của Thẩm Đình, cậu lập tức lùi bước - thời điểm mấu chốt, tốt hơn hết là đừng gây rắc rối cho mọi người.

Lôi kiếp nối tiếp nhau, rất dày đặc.

Nghe tiếng vang ầm ầm ở bên ngoài, trong lòng Thẩm Thanh Đường không khỏi xoắn xuýt – động tĩnh lớn như vậy, e rằng thành Lăng Dương cũng biết rồi, nhưng không biết khi nào những người đó sẽ tới?

Thẩm Thanh Đường đang có chút khẩn trương lo lắng, đột nhiên một cơn gió lặng lẽ thổi qua, vô cớ khiến sống lưng cậu có chút ớn lạnh.

Thẩm Thanh Đường nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau lưng chỉ có bức bình phong và chiếc giường.

Thẩm Thanh Đường mím môi, nghĩ mình có lẽ quá đa nghi.

Nhưng vào lúc này, một dây leo xanh nhẹ nhàng trèo lên vai Thẩm Thanh Đường.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Đường là cho rằng Chồi Nhỏ đang phá phách, cậu đưa tay vỗ nhẹ nó: "Đừng quậy nữa."

Tuy nhiên, khi cậu chạm vào chỗ dây leo có xúc cảm lạnh như băng, Thẩm Thanh Đường chợt nhận ra - đây không phải là dây leo trên người cậu!

Thẩm Thanh Đường đột ngột đứng dậy, chật vật lui về sau, chiếc ghế đẩu cũng bị đụng đổ ngã.

Nhưng vào lúc này, một sợi dây leo thật dài duỗi ra quấn lấy cái ghế đẩu, không để nó phát ra tiếng động.

Một bóng người mặc áo đen không hề báo trước xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Đường, những dây leo màu xanh lục tung bay xung quanh, giống như một tấm lưới khổng lồ. truyện xuyên nhanh

Thẩm Thanh Đường sửng sốt, đối mặt với một đôi mắt xanh thẫm âm u giống như ma trơi.

Điều đầu tiên Thẩm Thanh Đường làm sau khi hồi thần là chạm vào chiếc nhẫn trữ vật, nhưng những sợi dây leo đó cực kỳ linh hoạt, chúng lập tức trói cổ tay của Thẩm Thanh Đường!

Cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường lập tức nổi lên những vết đỏ.

Thẩm Thanh Đường trong lòng chùng xuống, chỉ có thể mở miệng kêu cứu, không ngờ vừa mới mở hé miệng, liền cảm thấy không gian xung quanh như vặn vẹo, không có âm thanh nào phát ra.

Bóng đen tiến lại gần một chút.

Thẩm Thanh Đường mím chặt đôi môi mỏng, mồ hôi lạnh từ từ túa ra trên trán.

Cuối cùng, bóng đen dừng lại trước mặt Thẩm Thanh Đường, một bàn tay khô héo hơi tái nhợt chậm rãi duỗi tới.

Nhưng điều kỳ lạ là dù ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Thanh Đường vẫn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh ma quái đó, chứ không thể nhìn thấy khuôn mặt ẩn trong chiếc mũ trùm đầu.

Cậu muốn vùng vẫy, nhưng cậu không thể.

Nên cậu chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay khô héo và nhợt nhạt ấy khẽ đặt lên cổ mình.

Xúc cảm sần sùi khiến lông mi Thẩm Thanh Đường khẽ run, không khỏi co rụt lại.

Cảm giác này... giống như bị một thân cây xù xì chạm vào.

Ngay sau đó, một cơn đau nhói truyền đến! Có những sợi dây leo mỏng trực tiếp xuyên qua làn da mềm mại trên cổ Thẩm Thanh Đường, chui vào!

Con ngươi của Thẩm Thanh Đường đột nhiên co rút lại, trong lòng vô cùng kinh hãi!

Nhưng khiến cậu kinh hãi không phải da thịt bị dây leo đâm thủng, mà là vào lúc da thịt bị dây leo đâm thủng, cậu nghe thấy một thanh âm khàn khàn mà rợn người.

Xoẹt, xoẹt.

Thơm quá, thơm quá đi...

Huyết thống cao cấp như vậy...

Nuốt sống nó... Ăn sạch nó! Sẽ trở nên mạnh mẽ hơn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.