Ba người Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi liên tục sử dụng phương pháp của Tần Di để ngư ông đắc lợi, chẳng bao lâu họ đã thu về một đống ngọc bài.
Một khi họ lấy được ngọc bài của đối thủ, điều đó cũng có nghĩa là điểm dưới tên của đối thủ cũng thuộc về họ.
Đúng là lời to.
Nhưng lúc này, ba người vẫn không có ý định lơ là, bởi vì bọn họ cũng biết rất rõ đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.
Bọn họ là những con bọ ngựa, nhưng không biết liệu có con chim sẻ nào đang bí mật theo dõi họ hay không.
Đặc biệt là hai người có tu vi cao nhất còn lại và Lâm Cẩn Du thần bí vẫn còn chưa xuất hiện.
Nếu lơ là vào lúc này, rất có thể bị người khác lợi dụng sơ hở.
Vì vậy, ba người không hề buông lỏng cảnh giác, cứ thế mà ẩn nấp ở một nơi tối tăm hẻo lánh, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Dù sao, Thẩm Thanh Đường cũng cung cấp cho họ một phương án đảm bảo chỉ tiêu thấp nhất – nếu họ không thể nhanh chóng hạ gục Kỳ Trường Tinh và những người khác, họ chỉ cần đi càng xa càng tốt, cố gắng lấy càng nhiều ngọc bài từ các tu sĩ khác càng tốt, ít nhất cũng có hai người lọt vào năm thứ hạng đầu.
Nhưng nếu muốn cả ba người cùng lọt vào năm hạng đầu, thì ít nhất phải đánh bại một trong ba người Lục Đình Tiêu, Kỳ Trường Tinh và Lâm Cẩn Du.
Chỉ là đợi cả nửa ngày trời rồi, không một ai trong số ba người này xuất hiện.
Thẩm Thanh Ngạn cau mày, thấp giọng nói: “Bí cảnh này không lớn, bọn họ khó mà không cảm giác được nơi này có vấn đề, chẳng lẽ bọn họ đoán được kế hoạch của chúng ta sao?”
Tần Di ánh mắt khẽ động: “Đoán được cũng là bình thường, dù sao ba người kia cũng không phải kẻ ngốc.”
Mộ Phi không khỏi hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nên ở chỗ này hay là đi ra ngoài?”
Lúc này, Tần Di yên lặng liếc nhìn bên ngoài, cũng không trực tiếp trả lời.
Mộ Phi có chút nghi hoặc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tần Di, cũng không hỏi thêm nữa.
Y luôn cảm thấy dường như Tần Di đã phát hiện ra điều gì đó.
· ·
Chẳng mấy chốc, Mộ Phi đã biết Tần Di phát hiện ra chuyện gì.
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy Kỳ Trường Tinh, Lục Đình Tiêu và Lâm Cẩn Du xuất hiện cùng nhau.
Hình như họ vẫn đang cười nói, rất chi là vui vẻ.
Nếu chỉ có ba người đó tập hợp lại với nhau, bọn họ có lẽ còn có thể đánh lén và cố gắng đánh bại từng người một.
Nhưng mấu chốt là ba người họ đều mang theo thuộc hạ của mình, cấp bậc cũng không thấp, xem ra rất khó giải quyết.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Phi nhíu mày, trầm giọng nói: “Tần đại ca, bọn họ cũng tính liên thủ với nhau, cơ hội thắng của chúng ta không cao, làm sao bây giờ?”
Tần Di vẫn nhìn thẳng: “Không vội, quan sát một lát đã.”
Mộ Phi ngừng nói.
Lúc này, ba người từ xa đi tới gần thi thể dã thú bị Tần Di mổ xẻ, kiểm tra một hồi, Kỳ Trường Tinh đứng thẳng người, nhướng mày nói: “Khí tức của Hỏa linh căn, là Tần Di.”
Lục Đình Tiêu lúc này mới nhìn kỹ một chút, nói thêm: “Còn có Kim linh căn, Mộ Phi nhất định cũng ở đây.”
“Tuy nhiên, không có dấu vết nào về sự tấn công của Thổ linh căn, có lẽ Thẩm Thanh Ngạn không có đi chung với hai người họ.” Lục Đình Tiêu lạnh nhạt nói.
Kỳ Trường Tinh gật đầu: “Đã như vậy, tỷ lệ thắng của chúng ta cao hơn rất nhiều.”
Lâm Cẩn Du, người vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, lúc này cười nhạt: “Kỳ huynh hà tất gì phải coi nhẹ mình như thế? Cho dù Thẩm Thanh Ngạn có ở đây cũng không phải là đối thủ của Kỳ huynh.”
Kỳ Trường Tinh nghe vậy, lại lắc đầu: “Không thể khinh địch.”
Lâm Cẩn Du hơi ngạc nhiên, nhưng lại mỉm cười: “Kỳ huynh quả nhiên cẩn thận.”
Thẩm Thanh Ngạn trốn trong bóng tối: …
Lúc này, anh không khỏi âm thầm siết chặt nắm đấm, đột nhiên chú ý tới hai ánh nhìn sâu kín lia tới từ hai bên trái phải.
Thẩm Thanh Ngạn ngước mắt lên, đồng thời bắt gặp ánh mắt đồng tình của Mộ Phi và Tần Di, đầu anh lập tức nổi đầy sọc đen.
Sau đó anh tức giận dùng khẩu hình nói với hai người kia: Ta không có liên quan gì đến hắn ta, hai người đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó!
Mộ Phi cùng Tần Di liếc nhau một cái, không nói nữa.
Thẩm Thanh Ngạn: ? ? ?
Nhưng vào lúc này, Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn – tại sao Kỳ Trường Tinh và Lâm Cẩn Du không nói chuyện nữa?
Vừa nghĩ tới đây, anh lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Gần như cùng lúc đó, Tần Di thấp giọng kêu một tiếng: “Lên!”
Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi theo bản năng nhảy dựng lên tại chỗ!
Và ngay khi ba người họ nhảy lên, một chiếc gai vàng sắc nhọn đâm ra từ mặt đất mà họ vừa mới núp ở đó!
Là Lục Đình Tiêu lặng lẽ ra tay!
Khi Thẩm Thanh Ngạn nhìn thấy những chiếc gai vàng, anh vừa kinh ngạc vừa tức giận — Lục Đình Tiêu ra tay thật độc ác, nếu họ thực sự bị đánh lén thành công, có thể sẽ bị què chân!
Nhưng Thẩm Thanh Ngạn còn chưa kịp tiếp tục phẫn nộ, Kỳ Trường Tinh và Lâm Cẩn Du đã ngầm hiểu ý cùng nhau tấn công.
Vô số dây leo màu xanh lục từ quanh người Lâm Cẩn Du bắn ra, lập tức tạo thành một tấm lưới lớn bao phủ lấy đầu của ba người bọn họ, mà Kỳ Trường Tinh vung tay quét ra một màn nước bao phủ lấy tấm lưới lớn.
Thủy Mộc tương sinh, cuồn cuộn không dứt.
Cùng lúc đó, Lục Đình Tiêu cũng ra tay, hai ngón tay chụm lại, vô số gai nhọn từ trong lưới bắn về phía ba người bên trong!
Tần Di Hỏa linh căn và Mộ Phi Kim linh căn trong nháy mắt rơi vào thế bất lợi.
Thủy khắc Hỏa, mặc dù Kim linh căn có lực sát thương lớn, nhưng tu sĩ kỳ Luyện Khí cũng chỉ có thể dùng nó để đâm, không thể dùng trên diện rộng, không thể tạo thành lá chắn, cũng khó ngay lập tức cắt xuyên qua lưới dây leo sinh sôi vô tận, và còn dễ phơi bày ra điểm yếu của bản thân.
Hiển nhiên, ba người kia cũng đã sớm bàn bạc với nhau, nếu không cũng sẽ không dùng thủ đoạn như vậy đối với Tần Di và Mộ Phi.
Tuy nhiên, họ đã không để ý đến Thẩm Thanh Ngạn.
Hay nói cách khác, trong trận đấu phối hợp này họ không thể lo nghĩ đến Thẩm Thanh Ngạn.
Mắt thấy những kim châm kia sắp rơi xuống người ba người, Tần Di hai mắt đỏ lên, đang muốn thi triển bí tịch. Kết quả một tiếng nổ rầm vang lên, bốn bức tường đất từ dưới đất mọc lên, đột nhiên bao vây lấy họ, đồng thời ngăn chặn đòn tấn công của Lục Đình Tiêu.
Thổ linh căn của Thẩm Thanh Ngạn thực ra là loại linh căn cồng kềnh nhất, cũng khó sử dụng nhất, nhưng khả năng phòng ngự của nó lại vượt qua mọi linh căn, bởi vì thổ có ở khắp mọi nơi, chỉ cần muốn dùng là có thể dùng để phòng ngự, thậm chí không tiêu tốn quá nhiều linh khí.
Đặc biệt là đơn thuộc tính thổ linh căn, lực phòng ngự có thể xưng là rùa đen vạn năm trong giới linh căn.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngạn ra tay, lợi thế trước mắt của ba người Kỳ Trường Tinh đã biến mất ngay lập tức.
Tần Di và Mộ Phi tìm kiếm cơ hội thích hợp, nhắm vào một điểm nhất định, một quả cầu lửa và vô số thanh kiếm nhỏ bén nhọn bay ra, phá vỡ nơi yếu nhất của tấm lưới lớn và bay ra ngoài.
Thẩm Thanh Ngạn theo sát phía sau.
Tốc độ dây leo của Lâm Cẩn Du rất nhanh, mắt thấy Thẩm Thanh Ngạn người chậm nhất đã bị hắn ta quấn lấy, nhưng Thẩm Thanh Ngạn chỉ giơ tay lên, dây leo do Lâm Cẩn Du điều khiển chỉ vét được một lớp đất “áo giáp” trên người anh, anh tiện đà mượn lực tháo chạy ra ngoài!
Cả ba bỏ chạy.
Kỳ Trường Tinh ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”
Hai người còn lại và các tu sĩ mà họ mang theo lập tức đuổi theo.
Chẳng qua đám người đó phân chia nhau ra, ý đồ vây đánh từ mọi phía.
Nhưng điều này cũng vừa khớp với ý muốn của Tần Di, Tần Di quay người lại liếc nhanh Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi ở phía sau.
Hai người họ liền hiểu, đồng thời lặng lẽ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra khẩu súng kíp mà Thẩm Thanh Đường đã chuẩn bị cho họ.
Nhìn thấy ba người lấy súng kíp ra, phản ứng đầu tiên của Kỳ Trường Tinh là đề phòng, nhưng sau khi cảm thấy thứ đó không có linh khí, Kỳ Trường Tinh không phòng bị nữa, dốc hết sức đuổi theo.
Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, vũ khí bình thường làm sao có thể đánh bại hắn?
Nhưng Kỳ Trường Tinh đã đoán sai.
Sau khi Tần Di và những người khác lấy súng kíp ra, họ không nhắm ngay vào Kỳ Trường Tinh và những người khác, mà đồng loạt che miệng và mũi, sau đó chĩa súng vào thuộc hạ mà họ mang đến.
Kéo cò cùng một lúc!
Tiếng nổ bùm bùm liên tục nhiều lần, năng lượng nổ tung từ đạn sấm sét, đá lửa và khói mù nổ ra từ đạn sương mù hòa quyện vào nhau cùng một lúc!
Toàn bộ hiện trường tràn ngập trong sương khói lượn lờ!
Kỳ Trường Tinh và Lục Đình Tiêu đồng thời kinh hãi.
Nhưng vào lúc này, khí từ đạn sương mù phát ra đã phát huy tác dụng.
Kỳ Trường Tinh và Lục Đình Tiêu không có chuẩn bị trước, cả hai đều hít vào một hơi, cho dù là Luyện Khí tầng bảy cũng không đủ để thân thể vạn độc bất xâm, đặc biệt là đạn sương mù còn được Thẩm Thanh Đường cho thêm nguyên liệu.
Hai người họ bị lóa mắt ở các mức độ khác nhau.
Nhưng vào lúc hai người bị hoa mắt mà hoang mang, xung quanh hai người lại bùng lên một ngọn lửa giống như địa ngục, cuồng nộ không ngừng.
Thì ra, Tần Di đã đốt khói mù do đạn sương mù phát ra, khói gặp lửa bốc cháy lên, trong nháy mắt điên cuồng lan tràn khắp không gian rộng lớn, bao vây lấy đám người vừa rồi còn chiếm thế thượng phong vào bên trong.
Kỳ Trường Tinh đã cố gắng triệu tập một bức tường nước để chặn lửa, nhưng hắn chỉ mới Luyện Khí tầng bảy, mà ngọn lửa đã cháy dữ dội đến mức sắp đốt cháy cả bầu trời, còn thêm mùi được tạo ra bởi đốt khói mê, lúc này họ đang hít vào một cách mất kiểm soát, chỉ cảm thấy nhức đầu toàn thân rã rời.
Kỳ Trường Tinh bắt đầu ho khan, Lục Đình Tiêu đương nhiên cũng khó sống, chỉ có thể điên cuồng chạy trốn về phía rìa ngọn lửa.
Tần Di đứng bên trên ngọn lửa bốc cháy hừng hực, cũng không ngăn cản bọn họ, vốn hắn cũng không muốn giết bất luận kẻ nào.
Để bọn họ chạy thoát, như vậy bọn họ sẽ không còn sức lực giãy giụa, đoạt ngọc bài cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sở dĩ vừa rồi hắn không bắn bọn họ, là bởi vì Thẩm Thanh Đường nói, trong bí cảnh này không cho phép giết người, những người này nếu tiến vào nội môn, đều là người cùng môn phái, đắc tội đồng môn tương lai không phải chuyện tốt, còn không bằng lưu lại, sau này còn gặp mặt.
Chỉ là……
Tần Di khẽ liếc nhìn, tìm thấy bóng dáng của Lâm Cẩn Du ở phía xa – Lâm Cẩn Du lúc đầu không đuổi theo quá gần, hắn đã sớm phát hiện ra, nhưng mục tiêu đầu tiên của hắn là Kỳ Trường Tinh và Lục Đình Tiêu, vì vậy hắn bỏ qua điểm này.
Nhưng có vẻ như Lâm Cẩn Du đang định tiếp ứng cho Lục Đình Tiêu và Kỳ Trường Tinh?
Tần Di hơi híp mắt, đuổi theo.
Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn cũng nhanh chóng đi theo.
Quả nhiên, ngay khi Lục Đình Tiêu và Kỳ Trường Tinh vừa thoát ra khỏi biển lửa, Lâm Cẩn Du liền triệu hồi hai sợi dây leo, quấn lấy bọn họ, cùng Lục Đình Tiêu và Kỳ Trường Tinh bay đi.
Tần Di cười lạnh, giơ tay ném một quả cầu lửa về phía Lâm Cẩn Du, định ngăn cản Lâm Cẩn Du.
Nhưng sau đó, một cảnh tượng mà không ai có thể tưởng tượng được đã xảy ra!
Lâm Cẩn Du không cố gắng tránh quả cầu lửa của Tần Di, hắn ta cũng không có ý định né tránh, thay vào đó, hắn ta điều khiển một dây leo và ném Kỳ Trường Tinh đang vướng víu về phía quả cầu lửa!
Tần Di: !
Ra tay thật độc ác!
Nhưng quả cầu lửa đã được ném đi, Tần Di không có cách nào thu hồi lại, lúc này chỉ có thể xông lên phía trước, nỗ lực đỡ lấy quả cầu lửa thay Kỳ Trường Tinh.
Một khi Kỳ Trường Tinh chết, bí cảnh sẽ tự động xác định là do hắn giết, cuộc tỷ thí này sẽ bị vô hiệu! Thẩm gia cũng sẽ bị đưa vào danh sách đen tuyển chọn đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông!
Nhưng động tác của Tần Di còn chậm một chút, hắn còn cách Kỳ Trường Tinh nửa thước, nhưng quả cầu lửa đã chạm đến mặt Kỳ Trường Tinh!
Giờ khắc này, hai mắt Tần Di cơ hồ muốn phát hỏa, hắn không cam lòng.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một mảnh đất ẩm từ trên trời rơi xuống trước mặt Tần Di, dập tắt quả cầu lửa và chôn vùi Kỳ Trường Tinh trong đó.
Tần Di: …
Một lúc sau, Thẩm Thanh Ngạn thở hổn hển đuổi theo, mặt đỏ tía tai đối diện với vẻ mặt phức tạp mà đờ đẫn của Tần Di nói: “Mau đào hắn ra! Còn chần chừ nữa, hắn sẽ chết ngạt mất!”
Tần Di: ? !
Ngay lập tức, ba người đồng thời lao lên, dùng hết sức đào Kỳ Trường Tinh đang bị vùi trong bùn đất ra.
Một nén nhang sau, Kỳ Trường Tinh cả người đầy bùn đất nhìn bọn người Tần Di cũng dính đầy bùn đất, mặt đỏ lên, xấu hổ ho khan một tiếng, chắp tay nói: “Đa tạ ba vị huynh đài cứu mạng. Lúc trước quen lầm người, nhắm vào ba vị huynh đài—”
Tần Di nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần cảm tạ, lấy ngọc bài ra là được.”
Kỳ Trường Tinh sắc mặt khẽ biến: “Ta cảm thấy chúng ta có thể thảo luận chuyện này?”
Tần Di giơ nắm đấm về phía Kỳ Trường Tinh.
Sau một nén nhang, Kỳ Trường Tinh, người đã bị xóa sạch dấu vết trên tấm ngọc bài, bị truyền tống ra ngoài.
· ·
Sau khi lấy được ngọc bài của Kỳ Trường Tinh, hiện tại cả ba người đều có thể tiến vào nội môn Thanh Ngọc Kiếm Tông.
Mặc dù sự tồn tại của Lâm Cẩn Du giống như một cái gai đối với họ, nhưng hiện tại, chỉ cần ổn định thứ hạng, Lâm Cẩn Du có vào cũng không có gì to tát.
Dù sao không thể giết người chẳng qua chỉ là quy tắc của bí cảnh này, sau khi vào được Thanh Ngọc Kiếm Tông, có rất nhiều cơ hội ra ngoài thí luyện, đệ tử chết cũng là bình thường.
Tần Di xoa xoa ngọc bài trong lòng bàn tay, thần sắc có chút lạnh lùng.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn ho khan một tiếng, nói: “Trời đã khuya, đêm dài lắm mộng, chúng ta cùng đếm điểm ngọc bài chia cho nhau, rồi ra ngoài thôi.”
Tần Di định thần lại và nhìn Thẩm Thanh Ngạn, Mộ Phi cũng ngẩng đầu lên và nhìn Thẩm Thanh Ngạn.
Thẩm Thanh Ngạn: ?
Tần Di lập tức lãnh đạm nói: “Ta và Tiểu Phi đều không giỏi toán học, làm phiền huynh trưởng rồi.”
Thẩm Thanh Ngạn: …
Bất lực, Thẩm Thanh Ngạn chỉ có thể lần lượt đếm các ngọc bài, phân chia ngọc bài cho ba người theo thứ tự ba người đứng đầu.
Sau khi phân chia ngọc bài xong, sợ đêm dài lắm mộng, ba người đồng thời bóp nát truyền tống phù trong lòng bàn tay, truyền tống ra ngoài.
· ·
Bên ngoài bí cảnh, sau khi Kỳ Trường Tinh cả người đầy bụi đất xuất hiện, xấu hổ đến không còn mặt mũi đối mặt với người khác.
Thẩm Thanh Đường đầu óc thông minh, khi nhìn thấy vết bẩn và vết cháy mờ trên người Kỳ Trường Tinh, cậu liền biết là do Tần Di và Thẩm Thanh Ngạn tính kế.
Thẩm Thanh Đường không biết tình hình lúc đó, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ – cậu cảm thấy Tần Di bọn họ ra tay hơi quá rồi.
Nhưng cậu cũng không có đi xin lỗi, chỉ suy nghĩ một chút, bình tĩnh sai người hầu đưa tặng một bộ quần áo mới, còn mình thì lẳng lặng trở về xe ngựa.
Kỳ Trường Tinh vốn còn đang chán nản định gọi tùy tùng hầu hạ mình thay quần áo, nhưng mấy người tùy tùng theo hắn đã bị Tần Di đả thương, lúc này còn đang nằm đó rên rỉ kêu đau.
Kỳ thiếu gia đành phải tự mình tìm quần áo trên xe ngựa để thay.
Kết quả hắn còn chưa tìm được bao lâu, đã có người đem quần áo đến cho hắn.
Kỳ Trường Tinh nhất thời tò mò, muốn hỏi là gia đinh nhà nào, nhưng gia đinh chỉ cúi đầu thật sâu rồi rời đi.
Kỳ Trường Tinh ánh mắt khẽ động, khẽ vuốt quần áo trong tay, tinh tế mềm mịn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi, có một mùi hương hoa cỏ cực kỳ thơm.
Lập tức, Kỳ Trường Tinh liền sáng tỏ — chắc là có nữ tu nào đó ngưỡng mộ hắn đây mà.
Nghĩ đến đây, Kỳ Trường Tinh cảm thấy miễn cưỡng lấy về được một phần ba mặt mũi.
Ngay cả khi hắn thua lần này, sức hấp dẫn của hắn vẫn không suy giảm.
Dù sao dựa theo điểm số, hẳn là hắn có thể đứng thứ năm, chỉ cần có thể tiến vào nội môn, hết thảy đều dễ nói.
Những ngày sau này, còn chưa biết được ai sẽ là người dẫn đầu đâu.
· ·
Cuộc tranh tài rất nhanh đã kết thúc, vào thời khắc cuối cùng của cuộc thi, điểm từ tất cả các ngọc bài của tu sĩ sẽ tự động chuyển sang ngọc bài chủ trong tay Trần Đỉnh Nguyên.
Khi đó Trần Đỉnh Nguyên cũng nhìn thấy thất bại của Kỳ Trường Tinh, cảm thấy rất mới lạ — ông ta cho rằng Tần Di chiến thắng bằng mánh khóe, nhưng hắn thắng được Kỳ Trường Tinh, ít nhất hắn cũng có thực lực.
Nhưng dù vậy, Trần Đỉnh Nguyên vẫn bị sốc bởi thứ hạng được tính trên ngọc bài chủ.
Ba vị trí đứng đầu đều được chiếm lấy bởi ba người của Thẩm gia, Tần Di đứng thứ nhất, Thẩm Thanh Ngạn đứng thứ hai, Mộ Phi đứng thứ ba.
Người thứ tư là Lâm Cẩn Du, còn người thứ năm là Kỳ Trường Tinh.
Mọi người đều cho rằng Lục Đình Tiêu vững vàng trong ba hạng đầu đã bị loại khỏi bảng xếp hạng.
Trần Đỉnh Nguyên hơi líu lưỡi, đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy, trong tương lai Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ nghênh đón một sự thay đổi to lớn.
Mặc dù tài năng của Tần Di, Mộ Phi và những người khác không phải là tốt nhất trong số các đệ tử được Thanh Ngọc Kiếm Tông thu nhận trong những năm qua.
Nhưng ông ta cứ có linh cảm này.
Bấy giờ, dưới sự thúc giục của các tu sĩ đang háo hức chờ đợi, Trần Đỉnh Nguyên đã công bố bảng xếp hạng.
Chắc chắn, ngay khi bảng xếp hạng được công bố, toàn hiện trường đã náo động.
Các tu sĩ sôi nổi nghị luận, thậm chí còn cảm thấy ba người Tần Di đã ăn gian, dù sao bọn họ có thể thua dưới tay Tần Di, nhưng Lục Đình Tiêu và Kỳ Trường Tinh làm sao có thể xếp sau Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn?
Nhưng điều kỳ lạ là sau khi có kết quả, trong xe ngựa của Kỳ gia và Lục gia không hề có động tĩnh gì.
Rõ ràng là bộ dạng thừa nhận thất bại.
Thấy đám người bàn tán càng lúc càng to, Trần Đỉnh Nguyên ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: “Nếu có bất kỳ phản đối nào đối với kết quả cuộc thi thì có thể khiếu nại. Có ai khiếu nại không?”
Các tu sĩ ở dưới ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng cuối cùng, ánh mắt của họ đều rơi vào xe ngựa của nhà họ Kỳ và nhà họ Lục.
Tuy nhiên, lúc này hai chiếc xe ngựa dường như không có ai ở trong đó, yên lặng đến lạ thường.
Hiện tại, âm thanh bàn tán của đám người cũng dần dần lắng xuống, cũng đâu thể hoàng đế không vội, thái giám lại vội chứ?
Thấy vậy, Trần Đỉnh Nguyên hài lòng mỉm cười nói, “Kết quả đã có, ba ngày sau các ngươi có thể khởi hành lên đường—”
“Tiền bối, xin chờ một chút.”
Là Tần Di, chậm rãi bước ra từ trong đám người.
Trần Đỉnh Nguyên hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Tần Di đi ra, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi có ý kiến gì với thứ hạng sao?”
Tần Di lắc đầu, chỉ nhìn Trần Đỉnh Nguyên nói: “Tiền bối, nghe nói người đứng đầu cuộc thi có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý với tông môn, có phải không?”
Trần Đỉnh Nguyên không ngờ Tần Di lại hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của ông ta là cảm thấy Tần Di không làm được việc lớn, cho nên đã vội vàng muốn ban thưởng như vậy, nhưng ông ta vẫn giải thích: “Đương nhiên là tông môn sẽ không bạc đãi ngươi, yêu cầu này ngươi có thể đến tông môn rồi nói, muốn công pháp hay pháp khí đều được.”
Nghe Trần Đỉnh Nguyên nói vậy, ánh mắt Tần Di khẽ động, lại nói: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, nếu tiền bối bằng lòng chấp thuận, liền có thể thực hiện ngay bây giờ.”
Đám đông lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Trần Đỉnh Nguyên cau mày: “Yêu cầu gì?”
“Ta muốn xin một vị trí làm đệ tử ngoại môn cho đạo lữ của ta, Thẩm Thanh Đường.”
Tần Di vừa dứt lời, tất cả tu sĩ tham gia thi đấu đều oanh động cả lên.
Đỉnh thật!
Họ chỉ có thể nói như vậy.
Chẳng trách Thẩm gia đồng ý nhường cả hai vị trí cho người ngoài, thì ra bọn họ nung nấu tâm tư một vốn bốn lời như vậy.
Số lượng đệ tử ngoại môn rất khan hiếm đối với các thành trấn bên dưới, lại thêm mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và các gia tộc khác không tốt, kiêng dè lẫn nhau, cho dù vung tiền như rác cũng không mua được.
Nhưng đối với Thanh Ngọc Kiếm Tông, có thêm một đệ tử ngoại môn thực sự chẳng là gì cả.
Dẫu sao, một đệ tử nội môn lâu năm như Trần Đỉnh Nguyên, mỗi năm đều có thể tiến cử một vị trí.
Đột nhiên, Thẩm gia có bốn đệ tử vào được Thanh Ngọc Kiếm Tông, còn có ai dám khinh thường Thẩm gia chứ?
Trái lại, Trần Đỉnh Nguyên nghe thấy yêu cầu của Tần Di, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến đạo lữ của Tần Di là ai, ông ta cảm thấy yêu cầu này hợp tình hợp lý — mặc dù thoạt nhìn một vị trí đệ tử ngoại môn so với các công pháp và pháp khí mà nói thì có chút lỗ vốn.
Nhưng với một người bạn đời như Thẩm Thanh Đường, ai lại không muốn giữ bên mình mọi lúc mọi nơi?
Ngay lúc Trần Đỉnh Nguyên vuốt râu vừa định đáp ứng yêu cầu Tần Di, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền đến.
“Thẩm Thanh Đường của Thẩm gia không thể tu luyện, hình như không phù hợp với yêu cầu tuyển chọn đệ tử ngoại môn của Thanh Ngọc Kiếm Tông.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]