Một đêm ngon giấc.
Sáng tinh mơ hôm sau, cũng đã đến lúc lên đường, mấy người vẫy tay từ biệt Thẩm phủ, sau đó yên lặng lên xe ngựa đi đến thành trấn Trần Đỉnh Nguyên đang ở để tập trung.
Khoảng giờ Dần, mọi người đều đã có mặt ở quảng trường địa phương.
Chẳng mấy chốc, Trần Đỉnh Nguyên đã xuất hiện.
Lúc này ông ta để thủ hạ là đệ tử ngoại môn điểm danh từng người một, sau khi xác nhận chính xác, ông ta giơ tay lên, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc phi thuyền bạch ngọc.
Phi thuyền bạch ngọc gặp gió liền biến lớn, trong nháy mắt đã dài ra hai ba thước, hoa văn trên phi thuyền tinh xảo phức tạp, thân thuyền còn tỏa ra ánh sáng trong suốt óng ánh, cứ vậy mà lẳng lặng lơ lửng trong không trung.
Các tu sĩ đến từ những thành trấn nhỏ chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, đôi mắt họ lập tức sáng lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ước ao và khát vọng.
Phải biết rằng Trần Đỉnh Nguyên cũng chỉ là Trúc Cơ, nhưng đã có thể sử dụng một pháp khí lợi hại như vậy, những người trẻ tuổi có mặt ở đây đều có tham vọng nhắm tới Kim Đan và thậm chí là Nguyên Anh, nhìn thấy cảnh này giống như nhìn thấy bản thân trong tương lai, làm sao có thể không phấn khích được?
Trần Đỉnh Nguyên nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, lúc này mới âm thầm cười cười, cất cao giọng nói: “Nếu đã tập trung đông đủ rồi thì lên hết đi, trước giờ Ngọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523271/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.