Chương trước
Chương sau
Nhưng cho dù Tần Di tức giận đến không nói thành lời, thì khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Đường tựa vào bả vai hắn uể oải cười, hắn cũng không nỡ trách cậu.

Cuối cùng chỉ có thể coi như không có chuyện gì.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy sự bao dung của Tần Di dành cho mình, trên đôi môi mỏng nhạt màu của cậu lặng lẽ nở một nụ cười.

Một Tần Di như vậy, cậu càng yên tâm hơn.

Trong nguyên tác, Tần Di bởi vì quá cố chấp mà đi đến cực đoan, nên Thẩm Thanh Đường luôn cố ý hoặc vô tình tôi luyện lòng khoan dung cho Tần Di.

Hiện tại Tần Di cho dù đọc xong loại thoại bản này rồi cũng không hề tỏ ra quá tức giận với mình, Thẩm Thanh Đường cảm thấy trong lòng tràn đầy mật ngọt, kinh mạch vẫn luôn hành hạ cậu dường như cũng bớt đau hơn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi lại dán sát vào mặt Tần Di, nhỏ giọng nói: “Lan Đình, em sắp Trúc Cơ rồi, chàng phải cố lên nhé.”

Tần Di khẽ cau mày, bất đắc dĩ: “Không cần em nói ta cũng biết.”

Thẩm Thanh Đường mím môi, lại đột nhiên cúi người cắn vành tai Tần Di, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Tần Di, cười hi hi, làm ướt sũng cả người Tần Di.

Tần Di biết Thẩm Thanh Đường không thoải mái nên mới đùa giỡn như vậy, bèn nắm lấy cổ tay trắng nõn của cậu, tùy ý cậu chơi đùa.

Thẩm Thanh Đường làm ầm ĩ một hồi rồi từ từ dừng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp trong sáng hiện lên một chút mỏi mệt.

Lúc này, Tần Di thấy nước thuốc trong bồn đã phai màu, hầu như đã hấp thu hết tác dụng của thuốc, ánh mắt khẽ động liền lấy một chiếc khăn khô mềm, sau đó bế Thẩm Thanh Đường ra khỏi bồn tắm.

Lúc này, cơn đau của Thẩm Thanh Đường qua đi, sự mệt mỏi rã rời ập đến, cậu cũng không thèm làm nũng nữa, chỉ mê man tựa vào trong lòng Tần Di, để Tần Di ôm cậu lau khô người cho cậu.

Vì ngâm nước lâu nên đầu ngón tay và ngón chân trắng nõn của Thẩm Thanh Đường có chút trắng bệch, nhưng mắt cá chân lại có màu đỏ nhạt.

Tần Di rất đau lòng, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể ôm lấy thân thể mềm yếu của Thẩm Thanh Đường, cẩn thận lau khô người cho cậu.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn nép vào trong lòng Tần Di, đôi mi thanh mảnh ẩm ướt rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, mái tóc đen ướt sũng xõa trên vai, quai hàm gầy gò tái nhợt vẫn còn đọng nước, trông lại càng nhọn hơn.

Nhưng vì đau đớn, đôi mày thanh tú của cậu vẫn luôn cau lại.

Hoàn toàn khác biệt với tính cách hoạt bát, tinh nghịch trước kia, không hiểu sao lộ ra một chút yếu đuối đáng thương.

Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy một lúc, thở dài một hơi, sau đó dừng công việc trong tay, lặng lẽ cúi người hôn lên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Thẩm Thanh Đường.

Lúc này, làn da của Thẩm Thanh Đường có chút mát lạnh ẩm ướt.

Quả thực đã bị đông lạnh rồi.

Ánh mắt Tần Di lóe lên, theo bản năng ôm Thẩm Thanh Đường chặt hơn một chút, đồng thời cơ thể hắn tỏa ra một luồng nhiệt ấm áp.

Cảm nhận được hơi ấm, Thẩm Thanh Đường càng cọ vào trong lòng Tần Di.

Khóe môi Tần Di khẽ cong lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Thanh Đường, vuốt dọc theo lưng cậu từng chút một.

Động tác của Tần Di rất dịu nhàng, Thẩm Thanh Đường cũng rất hưởng thụ, biểu cảm càng ngày càng trở nên ngoan ngoãn yên tĩnh.

Nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại vì đau của Thẩm Thanh Đường dần dần giãn ra, trái tim Tần Di cũng dần ổn định lại.

Cuối cùng, hắn lại hôn lên trán Thẩm Thanh Đường một cái, sau đó giữ nguyên tư thế này, ôm Thẩm Thanh Đường ở trong lòng ngủ thiếp đi.

Hắn mong rằng lần truyền linh lực tiếp theo của Thẩm Thanh Đường sẽ bình an vô sự.

Hắn thực sự không mong cầu Thẩm Thanh Đường có thể lợi hại nhiều hơn, hắn chỉ muốn Thẩm Thanh Đường được bình an.

· ·

Kể từ ngày đó, thái độ của Tần Di đối với các trưởng lão càng mềm mỏng vâng lời hơn.

Đương nhiên, tất cả đều là vì Thẩm Thanh Đường.

Chỉ là ánh mắt nhìn Cung Phất Vũ càng ngày càng kiêng dè — ai biểu mấy cuốn thoại bản đó đều là do Cung Phất Vũ đưa tới, cứ cảm thấy Cung Phất Vũ không có ý tốt với hai người họ.

Cung Phất Vũ tự nhiên cũng cảm giác được điểm này, đại khái cũng đoán được một ít, nhưng hiện tại việc truyền linh lực quan trọng hơn, Cung Phất Vũ cũng lười so đo với Tần Di.

Đợt truyền linh lực thứ hai chẳng mấy chốc đã tới.

Với kinh nghiệm của lần truyền linh lực đầu tiên, ở lần thứ hai, Thẩm Thanh Đường đã bớt chịu khổ hơn rất nhiều, hơn nữa Lê Trường Phong vốn là người thận trọng, cho dù Thẩm Thanh Đường có yêu cầu thêm, Lê Trường Phong cũng chỉ xem xét tình hình nhiều thêm một chút.

Vì vậy, lần truyền linh lực thứ hai, Thẩm Thanh Đường chỉ thăng lên hai bậc, đạt đến Luyện Khí tầng chín, vẫn chưa đạt đến Trúc Cơ.

Lê Trường Phong làm như vậy cũng vì có lòng riêng, muốn tạo nền tảng tu vi vững chắc cho Thẩm Thanh Đường.

Lần này hắn cũng có thể để Thẩm Thanh Đường trực tiếp thăng lên Trúc Cơ, vậy thì đợt truyền linh lực cuối cùng của Thôi Vĩnh Tư có thể khiến Thẩm Thanh Đường thăng lên ít nhất hai tầng nữa.

Nhưng Lê Trường Phong không làm vậy.

Bởi vì hắn biết tính cách của Thôi Vĩnh Tư có phần mạo hiểm, nếu lần này Thẩm Thanh Đường tiến đến Trúc Cơ, Thôi Vĩnh Tư chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đẩy Thẩm Thanh Đường lên mức cao nhất có thể.

Làm như vậy, thiên phú của Thẩm Thanh Đường chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Nhưng bây giờ hắn chỉ rót linh lực cho Thẩm Thanh Đường lên Luyện Khí tầng chín, Thôi Vĩnh Tư có truyền bao nhiêu linh lực đi nữa, Thẩm Thanh Đường cũng chỉ có thể đạt đến Trúc Cơ, không đến mức chỉ một lần liền tăng lên mấy cấp, tổn hại thiên phú.



Lại thêm linh lực của Thôi Vĩnh Tư là mạnh nhất nên việc giúp Thẩm Thanh Đường thăng lên Trúc Cơ cũng an toàn nhất.

Lê Trường Phong cũng biết Thôi Vĩnh Tư chắc chắn sẽ trách hắn vì đã không cố gắng hết sức trong lần này.

Nhưng hắn thực sự không muốn cứ thế mà phí hoài tương lai của một thiên tài.

Cho dù Thôi Vĩnh Tư có muốn trừng phạt hắn thì cũng không thể làm gì được.

Nhưng điều mà Lê Trường Phong không ngờ tới là, khi hắn chỉ đưa Thẩm Thanh Đường đến Luyện Khí tầng chín rồi chuẩn bị ra mặt xin lỗi Thôi Vĩnh Tư, Thôi Vĩnh Tư chỉ lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, không nói lời trách móc, chỉ đưa ra một lọ dưỡng nguyên đan: “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lê Trường Phong hơi kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng nhận lấy lọ dưỡng nguyên đan, cảm ơn rồi rời đi.

Ngay khi hắn đi ngang qua Thôi Vĩnh Tư, hắn nghe thấy Thôi Vĩnh Tư lạnh nhạt nói: “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, lão Lê, cậu thực sự nghĩ ta là loại người không quan tâm đến tương lai của đệ tử sao?”

Lê Trường Phong nhướng mày, nhịn không được muốn trả lời, nhưng Thôi Vĩnh Tư đã đi trước hắn một bước, bước vào phòng xem xét tình trạng của Thẩm Thanh Đường.

Lê Trường Phong trầm mặc chốc lát, sau đó khẽ thở dài, mím môi không nói nữa.

· ·

Ba ngày sau, Thẩm Thanh Đường truyền linh lực lần thứ ba.

Lần này, Thôi Vĩnh Tư gọi Tần Di vào trong mật thất ở cạnh bên nói vài lời với Tần Di.

Sau khi nói xong, Thôi Vĩnh Tư đi ra và truyền linh lực cho Thẩm Thanh Đường.

Nơi được sắp xếp cho lần truyền linh lực cuối cùng không phải chỗ ở của Cung Phất Vũ, mà là trong suối nước nóng bạch ngọc ở chỗ Thôi Vĩnh Tư.

Vào lúc này, toàn bộ hồ nước nóng đều chứa đầy nước thuốc có tác dụng đả thông kinh mạch, để tránh cho Thẩm Thanh Đường ngoài ý muốn bị nổ tan xác.

Khi đối mặt với Thôi Vĩnh Tư, Thẩm Thanh Đường cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao cậu cũng không rõ tính tình của vị trưởng môn này.

Cũng không biết trưởng môn có thái độ gì với cậu.

Diệp Thâm và Lê Trường Phong trước đó là những vị tiền bối có tính cách ôn hòa, mặc dù họ có khí chất mạnh mẽ nhưng lại không quá lạnh lùng.

Nhưng Thôi Vĩnh Tư thì khác, ông ta có phong thái của mỹ nhân băng sơn sư tôn trong truyện tiên hiệp, luôn có khí chất thanh cao lạnh lùng.

Chỉ là không biết băng sơn sư tôn là ngoài lạnh trong nóng hay là tâm như rắn rết đây.

Thẩm Thanh Đường nhìn không thấu, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút.

Thôi Vĩnh Tư dường như nhìn thấy được sự thận trọng của Thẩm Thanh Đường, lúc này, ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường, thản nhiên nói: “Ngươi không tin ta.”

Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, vội cụp mắt xuống nói: “Thanh Đường không dám.”

“Không có gì không dám, ta làm ra quyết định như vậy, ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường.”

Thẩm Thanh Đường mím môi không nói.

“Tuy nhiên ngươi không tin ta cũng chẳng sao, ta cũng không cần sự tin tưởng của ngươi.” Thôi Vĩnh Tư lạnh nhạt nói.

Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày.

Nhưng sau đó, cậu nghe thấy Thôi Vĩnh Tư nói tiếp: “Lần này, ta nợ ngươi một ân tình. Sau này nếu ngươi có bất kỳ yêu cầu nào, có thể nói với ta. Chỉ cần ta làm được, ta sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho ngươi.”

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, nhưng cũng không từ chối, mà cụp mắt hành lễ: “Thanh Đường đa ta trưởng môn.”

Thôi Vĩnh Tư gật đầu: “Không cần khách sáo, bắt đầu đi.”

Thẩm Thanh Đường định thần lại, lập tức khoanh chân ngồi vững vàng, đồng thời yên lặng nhắm mắt lại.

Lúc này, Thôi Vĩnh Tư vươn lòng bàn tay chạm nhẹ vào hai đại huyệt trước mặt, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, lần truyền linh lực này mới là quan trọng nhất, cho dù trước đó ngươi không tin ta, lần này ngươi nhất định phải tin ta.”

“Nếu không lỡ như thất bại trong gang tấc, người chịu thiệt chính là ngươi.”

Sau khi Thôi Vĩnh Tư nói xong, cơ thể căng thẳng của Thẩm Thanh Đường lúc này mới từ từ thả lỏng.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường khẽ nói: “Trưởng môn, có thể rồi.”

Ánh mắt Thôi Vĩnh Tư khẽ động, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, nhưng rất nhanh, ông ta cũng nhắm mắt lại, bắt đầu lần truyền linh lực cuối cùng.

“Lúc sắp đến Trúc Cơ nhất định phải nói cho ta biết, sớm hơn một khắc hay chậm hơn một khắc cũng không được.”

“Vâng ạ.”

· ·

Thôi Vĩnh Tư có Hỏa linh căn giống như Tần Di, mặc dù ông ta bình thường trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi dòng linh lực Hỏa được truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường ngay lập tức cảm thấy đau rát như bị bỏng.

May mắn là trong suối nước nóng được trộn với nhiều loại thuốc thuộc tính hàn để trừ hỏa và thanh tâm, tiếp xúc qua lại cũng hóa giải được sự khó chịu của Thẩm Thanh Đường sau khi một phần linh lực Hỏa được truyền vào cơ thể.

Nhưng khi linh lực của Thôi Vĩnh Tư tăng lên, không chỉ từng lớp mồ hôi nóng chảy ra từ trán của Thẩm Thanh Đường, mà trên mặt cậu cũng xuất hiện một vệt đỏ bừng, ngay cả chất lỏng mát lạnh ban đầu trong bể cũng dần dần nóng lên.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường chỉ cảm thấy như có vô số ngọn lửa nóng mỏng đang không ngừng thiêu đốt kinh mạch trong cơ thể mình.



Cả người như muốn nổ tung từ bên trong.

Trong nhiệt độ như thiêu đốt ấy, tâm trí cậu sắp mất đi khả năng suy nghĩ.

Lần này Thẩm Thanh Đường giải phóng phân thân sớm hơn so với hai lần trước, nhưng mà lần này, khi những sợi dây leo đó xuất hiện thì đã mềm oặt, rõ ràng đã bị linh lực Hỏa thiêu đốt đến không thể chịu nổi.

Vì vậy vừa ra ngoài, chúng nó đều chui vào trong ao nước, cuối cùng vô số dây leo xanh biếc gần như bao phủ toàn bộ ao suối nước nóng.

Nhìn thấy cảnh này, Thôi Vĩnh Tư không khỏi khẽ cau mày – Thiên phú của Thẩm Thanh Đường cao hơn ông ta tưởng.

Thậm chí……

Nó đã vượt ngoài phạm vi của linh căn Thiên phẩm.

Ngược lại có hơi giống…

Một vài suy đoán thoáng qua tâm trí Thôi Vĩnh Tư, nhưng ngay sau đó, ông ta nhanh chóng xóa bỏ những suy đoán này và tiếp tục truyền linh lực cho Thẩm Thanh Đường.

Luồng khí nóng bỏng tăng vọt khắp suối nước nóng, nhiệt độ trên người Thẩm Thanh Đường cũng không ngừng tăng lên.

Dần dần, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình sắp đột phá Trúc Cơ rồi.

Cậu sắp Trúc Cơ rồi.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên mở mắt ra, khàn giọng nói: “Trưởng môn, đủ rồi.”

Vừa nghe Thẩm Thanh Đường nói, Thôi Vĩnh Tư liền rút tay lại.

Nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn cảm thấy linh lực trong người sắp tràn ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Đường cảm thấy linh lực quá nhiều rồi.

Nhưng Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy cảnh này, chỉ cau mày, rồi nhìn lên đỉnh đầu.

Trên trần nhà, Thôi Vĩnh Tư cảm nhận được lôi kiếp đang đến gần, thay vì ngồi chờ, ông ta đã nhảy ra ngoài.

Cuối cùng còn để lại một câu: “Trong lúc lôi kiếp, cố gắng ở trong ao, những linh dịch đó sẽ bảo vệ ngươi.”

Thẩm Thanh Đường không có thời gian để suy nghĩ, chỉ mím môi, bắt đầu tiến kỳ Trúc Cơ.

· ·

Sấm sét dần dần lượn vòng trên nóc nhà, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong ở ngoài phòng nhìn thấy cảnh này, không khỏi ngẩng đầu lên.

Nhưng dần dần, vẻ mặt của họ có chút không đúng.

Đám mây giông này không khỏi lớn quá rồi đó.

Không biết Thẩm Thanh Đường có chịu nổi không?

Khi Thôi Vĩnh Tư đi ra, ông ta cũng nhìn thấy những đám mây giông dày đặc, vẻ mặt hơi thay đổi.

Sao lại có lôi kiếp Trúc Cơ khủng khiếp như vậy?

Chưa kể Thẩm Thanh Đường vừa rồi đã mắc một sai lầm nhỏ trong lúc truyền linh lực, có thể sẽ không thể chống lại được.

Khi Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong nhìn thấy Thôi Vĩnh Tư đi ra, họ lập tức nói: “Trưởng môn, tại sao lôi kiếp này lại lớn như vậy?”

Thôi Vĩnh Tư lộ ra biểu cảm phức tạp: “Ta không biết—”

Thôi Vĩnh Tư chưa nói xong thì có một bóng đen bay qua đám đông và lao thẳng vào suối nước nóng.

Rõ ràng chính là Tần Di.

Nhìn thấy Tần Di xông vào hồ nước nóng, sắc mặt của Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đột nhiên thay đổi, họ đều muốn ngăn Tần Di lại, nhưng lần này, Thôi Vĩnh Tư đã đưa tay ra cản họ lại.

“Để nó vào đi.”

“Tại sao?” Cung Phất Vũ kinh ngạc khó hiểu.

Thôi Vĩnh Tư im lặng một lúc rồi nói: “Tần Di là Hỏa linh căn, nếu nó vào song tu với Thẩm Thanh Đường lúc này có thể lấy đi một phần linh lực dư thừa, còn Thẩm Thanh Đường cũng không phải tiến kỳ Trúc Cơ nhanh như vậy.”

“Ta để nó ở lại cũng là phương án cuối cùng.”

Chỉ là, linh lực được truyền cho sẽ bị lãng phí ở một mức độ nào đó.

Cung Phất Vũ cau mày, vẻ mặt của y rõ ràng không được thoải mái.

Nhưng bây giờ nhìn thấy lôi kiếp khủng bố như vậy, tất cả mọi người đều im lặng.

Quả thực chỉ có thể hoãn lại việc tiến kỳ Trúc Cơ.

Làm sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Đường chết được chứ?

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.