Nhưng cho dù Tần Di tức giận đến không nói thành lời, thì khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Đường tựa vào bả vai hắn uể oải cười, hắn cũng không nỡ trách cậu.
Cuối cùng chỉ có thể coi như không có chuyện gì.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy sự bao dung của Tần Di dành cho mình, trên đôi môi mỏng nhạt màu của cậu lặng lẽ nở một nụ cười.
Một Tần Di như vậy, cậu càng yên tâm hơn.
Trong nguyên tác, Tần Di bởi vì quá cố chấp mà đi đến cực đoan, nên Thẩm Thanh Đường luôn cố ý hoặc vô tình tôi luyện lòng khoan dung cho Tần Di.
Hiện tại Tần Di cho dù đọc xong loại thoại bản này rồi cũng không hề tỏ ra quá tức giận với mình, Thẩm Thanh Đường cảm thấy trong lòng tràn đầy mật ngọt, kinh mạch vẫn luôn hành hạ cậu dường như cũng bớt đau hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi lại dán sát vào mặt Tần Di, nhỏ giọng nói: “Lan Đình, em sắp Trúc Cơ rồi, chàng phải cố lên nhé.”
Tần Di khẽ cau mày, bất đắc dĩ: “Không cần em nói ta cũng biết.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, lại đột nhiên cúi người cắn vành tai Tần Di, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Tần Di, cười hi hi, làm ướt sũng cả người Tần Di.
Tần Di biết Thẩm Thanh Đường không thoải mái nên mới đùa giỡn như vậy, bèn nắm lấy cổ tay trắng nõn của cậu, tùy ý cậu chơi đùa.
Thẩm Thanh Đường làm ầm ĩ một hồi rồi từ từ dừng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523234/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.