Thẩm Thanh Đường liếc một cái liền nhìn ra được sự mất tự nhiên của Cung Phất Vũ, thầm cười một tiếng, cũng không vạch trần, chỉ nói: “Vâng ạ, nếu sư tôn đã không thích thì con sẽ nói với Lan Đình.”
Cung Phất Vũ: …
Nói xong, Thẩm Thanh Đường từ từ cầm ngọc bài truyền tin lên, giả vờ trả lời Tần Di.
Thấy Thẩm Thanh Đường định trả lời, Cung Phất Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa.
Một lúc sau, y đột nhiên cực kỳ mất tự nhiên nói: “Tu Ngọc có mấy loại?”
Thẩm Thanh Đường chỉ đợi câu này của Cung Phất Vũ, bấy giờ, cậu mỉm cười đưa tin nhắn Tần Di gửi cho Cung Phất Vũ xem.
Quả thật có rất nhiều Tu Ngọc ở núi Thập Phương, đủ loại đủ kiểu.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường vừa nói vừa chỉ cho Cung Phất Vũ: “Lan Đình nói Tu Ngọc làm bằng nước có tác dụng dưỡng ấm tâm mạch này rất thích hợp với sư tôn người.”
Cung Phất Vũ im lặng một lúc, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Một lúc sau, Cung Phất Vũ giật lấy ngọc bài truyền tin trong tay Thẩm Thanh Đường, lạnh nhạt nói: “Ta tự chọn, không cần mấy đứa giới thiệu.”
· ·
Sau đó, Cung Phất Vũ đã chọn hơn mười loại Tu Ngọc, nhưng chỉ duy nhất không chọn loại mà Thẩm Thanh Đường đã đề xuất lúc đầu.
Thẩm Thanh Đường biết trong lòng Cung Phất Vũ có khúc mắc, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần quá vội vàng, tương lai còn dài, có thể từ từ gỡ bỏ.
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, khi mây và sương mù trên bầu trời đều nhuộm đỏ ánh nắng, phi thuyền cuối cùng cũng đến núi Thủ Dương.
Núi Thủ Dương cao tới trăm trượng, dãy núi kéo dài ngàn dặm, núi non trùng điệp hùng vĩ, dưới ánh mặt trời tỏa ra khí thế oai phong to lớn.
Cuộc thi lần này có hơi không giống với hình ảnh thế ngoại tiên môn của Thanh Ngọc Kiếm Tông, Thủ Dương Tông với vai trò tổ chức cuộc thi rõ ràng có của cải tài nguyên phong phú hơn, càng có trật tự nghiêm ngặt hơn.
Ngay khi phi thuyền của Thanh Ngọc Kiếm Tông đến Thủ Dương Tông, các đệ tử ở núi Thủ Dương trong y phục màu đỏ lập tức xuất hiện dẫn họ tiến vào, dựa theo thân phận của mỗi người mà sắp xếp chỗ ở.
Cung Phất Vũ có địa vị đặc biệt, được an bài ở biệt viện tốt hơn mấy viện trưởng đưa đồ đệ tới thi đấu một chút, Thẩm Thanh Đường cũng được hưởng lây.
Lúc này, Cung Phất Vũ đi qua cây cầu nhỏ bằng bạch ngọc trong biệt viện, nhìn đàn cá đỏ rực có linh trí trong ao nước xanh biếc, không khỏi nhướng mày: “Thủ Dương Tông thật giàu có. Nếu đem đám cá này đổi lấy tiền cũng đủ để ta ăn xài nửa năm.”
Thẩm Thanh Đường đi theo sau Cung Phất Vũ, nghe những lời này của y, cậu không khỏi liếc nhìn đàn cá trong ao.
Thẩm Thanh Đường nhìn xong, trầm mặc một lúc rồi nói: “Loại cá này chẳng phải chỉ là cá cầu vồng biến dị thôi sao? Trăm con biến dị thành một con có linh trí, ngoại trừ nhìn đẹp mắt thì đâu còn tác dụng nào khác, Thủ Dương Tông sao lại lãng phí như vậy?”
Dùng những linh thạch này để bồi dưỡng đệ tử không phải tốt hơn sao?
Đứng đầu bốn tông môn lại xa hoa lãng phí như vậy, thật không phù hợp với địa vị mà.
Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường nói xong, Cung Phất Vũ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, thấy xung quanh không có ai, cũng không kiêng dè nữa, bèn thấp giọng giễu cợt: “Còn không phải bởi vì Thái Tử điện hạ thích sao.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Đương kim Thái Tử Cung Minh Trạch trong nguyên tác, chính là công chính quy cuối cùng của Lâm Cẩn Du, và cũng là kẻ có thực lực mạnh nhất.
Nhưng vào thời điểm đó, Lâm Cẩn Du đã là Mộc linh căn Thiên phẩm, đệ tử đứng đầu của Thanh Ngọc Kiếm Tông — Không sai, Thôi Vĩnh Tư trong sách vốn dĩ chưa từng thu nhận đệ tử, sau này lại vì hào quang nhân vật chính của Lâm Cẩn Du, mà phá lệ thu nhận Lâm Cẩn Du.
Năm năm sau, khi Lâm Cẩn Du cùng Thôi Vĩnh Tư đến Hoàng Thành để yết kiến, đã quen biết với Thái Tử Cung Minh Trạch.
Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cuốn theo biết bao nhiên tình tiết nổi lên.
Lại nói, Cung Minh Trạch xuất thân là đệ tử của Thủ Dương Tông, tham gia cuộc thi này một mặt là tuân lệnh của Hoàng Thượng, mặt khác ít nhiều cũng có ý ủng hộ cho Thủ Dương Tông.
Mà con người Cung Minh Trạch, trong nguyên tác miêu tả rất cường điệu, bất chấp gian nguy xông pha khói lửa vì Lâm Cẩn Du.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường bỏ qua thành kiến của mình, cậu mới nhận ra anh ta là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, ai có quan hệ tốt với anh ta thì sẽ được lợi — có thể nhìn ra từ những đặc quyền dành cho Lâm Cẩn Du, cùng với thái độ đặc biệt dành cho cuộc thi lần này ở Thủ Dương Tông.
Loại người này, thân thiết với anh ta là một sự may mắn, còn khiến anh ta chán ghét, thì quả thật là một chuyện đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Cung Phất Vũ: “Thảo nào sư tôn không muốn con tham gia thi đấu.”
Cung Phất Vũ hừ một tiếng: “Giờ mới biết sư tôn đối xử tốt với con sao?”
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, sau đó hỏi: “Vậy lần này sư tôn muốn con thua như thế nào?”
Cung Phất Vũ: ?
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Thẩm Thanh Đường, Cung Phất Vũ chợt hiểu ra, liền nói: “Ngoại trừ Thủ Dương Tông, còn có Lăng Vân Tiên Tông và Pháp Tướng Tông, con chỉ cần thắng một người là được. Lão Thôi không có yêu cầu cao, chỉ cần không phải hạng chót là được.”
Sau khi nói xong, Cung Phất Vũ lại vỗ vai Thẩm Thanh Đường nói: “Pháp Tướng Tông và Lăng Vân Tiên Tông học lệch rất nghiêm trọng, không giỏi phù chú. Nếu con ghi nhớ tất cả những cuốn sách ta đã đưa cho con thì đánh bại họ không khó.”
Cung Phất Vũ nói như vậy, trong lòng Thẩm Thanh Đường cũng đã có tính toán.
Thực lực của Phù Chú viện ở bốn đại tông môn không lớn lắm, dựa theo lịch trình của cuộc thi này, bọn họ đương nhiên xếp ở vị trí cuối cùng, tạm thời tới đâu hay tới đó cũng không sao.
Dù sao đều là Trúc Cơ, vẽ bùa cũng không phải chân chính kiểm tra tu vi của ngươi, cùng lắm thì cấp bậc cao, bùa vẽ ra tốt hơn một chút mà thôi.
“Nhưng mà sư tôn ơi, chúng ta đến lúc đó có cần đi bái kiến Thái Tử điện hạ không?” Thẩm Thanh Đường càng để ý chuyện này hơn.
Tốt xấu gì cũng là công chính quy có thực lực mạnh nhất trong nguyên tác, một trong những nhân vật chính, còn là Thái Tử, nhất định có ảnh hưởng rất lớn đối với thế giới này.
Bây giờ sống chết của Lâm Cẩn Du không rõ, Thẩm Thanh Đường nghĩ có lẽ mình nên bắt tay vào giải quyết đối tượng khác nhỉ?
Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường nói xong, Cung Phất Vũ vẻ mặt quái dị, một lúc sau mới nói: “Ta lười đi gặp cái tên mặt như người chết đó, con muốn đi hả?”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Sư tôn không đi, Thanh Đường cũng không đi.”
Cung Phất Vũ lập tức hài lòng nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Thanh Đường, nói: “Đồ đệ ngoan, lát nữa ta dẫn con vào thành Thủ Dương thư giản một chút.”
· ·
Sau nửa canh giờ.
Thẩm Thanh Đường nhìn Cung Phất Vũ với đôi má ửng hồng và đôi mắt xuân tình trong đám mỹ nam say khướt, thầm cười một tiếng, cúi đầu rót cho mình một ly rượu trái cây.
Đây là tửu lâu lớn nhất thành Thủ Dương, nơi đây không được tính là Thanh lâu nhưng nó có cung cấp phục vụ đặc biệt nếu cần.
Vô số phấn vàng từ trên trời rơi xuống, những vũ nữ duyên dáng nhảy múa trên vũ đài bên dưới tửu lâu, xoay tròn trên những bông sen vàng, khiêu vũ uyển chuyển với những dải lụa đỏ và những chiếc vòng ngọc leng keng.
Giọng hát du dương không dứt bên tai.
Cung Phất Vũ là một người bụng nhỏ miệng to điển hình, chẳng mấy chốc đã bị đám mỹ nam chuốt rượu đến say mèm.
Thẩm Thanh Đường sợ Cung Phất Vũ uống say bí tỉ không có ai chăm, nên nháy mắt với đám mỹ nam đó, lấy ra một túi linh thạch ném lên bàn.
Đám mỹ nam hiểu ý, lấy linh thạch xong liền giải tán.
Thẩm Thanh Đường thuận thế đỡ lấy Cung Phất Vũ say rượu đang lầm bà lầm bầm, đưa y vào một phòng riêng ở bên cạnh.
Loại tửu lâu này ở thành Thủ Dương có an ninh rất nghiêm ngặt, có rất nhiều đại năng cấp bậc Nguyên Anh trông coi, đảm bảo an toàn cho khách ở trọ.
Vì vậy, Thẩm Thanh Đường cảm thấy rất yên tâm.
Lúc này cậu giúp Cung Phất Vũ cởi quần áo, cẩn thận lau mặt, đặt y lên giường nằm xuống, sau đó lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị ra ngoài truyền tin cho Tần Di rằng cậu vẫn bình an vô sự.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Thẩm Thanh Đường muốn biết khi nào thì Tần Di mới có thể đến thành Thủ Dương.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ ngay khi cậu hầu hạ Cung Phất Vũ đi ngủ xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: “Ai đó?”
Không có ai trả lời.
Thẩm Thanh Đường cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đến tửu lâu này có nhiều Nguyên Anh canh gác như vậy, người bình thường cũng không dám làm loạn ở đây, cũng không để bụng.
Tiếng gõ cửa chỉ kéo dài hai ba lần rồi im bặt.
Thẩm Thanh Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là người ta đi nhầm phòng, bèn an tâm đi ra ngoài, lấy ngọc bài truyền tin ra, chuẩn bị gửi tin cho Tần Di.
Tin nhắn vừa được gửi đi, cậu bên này liền cảm thấy sau lưng có một cơn gió thổi qua.
Mang theo chút mát lạnh.
Sự mát mẻ này rất khoan khoái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng cậu vẫn không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh từ từ thả ra dây leo ở dưới chân, vươn về phía tấm màn gió thổi tung ở phía sau.
Trong phòng lặng im.
Thẩm Thanh Đường thông qua đôi mắt của dây leo nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng rất sạch sẽ và trống trải, không hề nhìn thấy bóng dáng ai khác.
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, tự hỏi lẽ nào cảm giác của mình sai rồi sao?
Nhưng ngay khi cậu có suy nghĩ này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên nhìn thấy một bạch y nhân thân hình thon dài.
Mới vừa rồi không hề xuất hiện, nhưng trong nhát mắt bạch y nhân đó lại lập tức xuất hiện.
Còn đứng trước giường Cung Phất Vũ.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường vẫn chưa nhìn ra được cảnh giới của anh ta.
Sau lưng Thẩm Thanh Đường bất giác ớn lạnh.
Nhưng bạch y nhân đúng lúc này lại vươn tay vén rèm giường của Cung Phất Vũ lên.
Thẩm Thanh Đường không còn cách nào khác, bất thình lình phóng dây leo ra, từ phía sau quấn quanh eo người đàn ông, thừa dịp anh ta chưa kịp phản ứng, kéo người đàn ông ra khỏi giường của Cung Phất Vũ trước.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Đường đã mở miệng nhắc nhở Cung Phất Vũ.
Nhưng bạch y nhân không hề chống cự khi Thẩm Thanh Đường xuất thủ.
Thẩm Thanh Đường đang cảm thấy kỳ lạ, trong lúc vô tình cậu xuyên qua đám dây leo lại bất ngờ nhìn thấy chiếc mặt nạ bạch y nhân đang đeo.
Thẩm Thanh Đường: ?!
“Lan Đình?” Thẩm Thanh Đường kinh ngạc.
Đầu tiên cậu kinh ngạc, sau đó lại vui mừng.
Thẩm Thanh Đường theo bản năng dùng dây leo nhẹ nhàng đưa bạch y nhân đến trước mặt, sau đó vươn tay nắm lấy tay bạch y nhân, nhẹ giọng vui mừng nói: “Sao chàng lại tới sớm như vậy?”
Đôi mắt đen lạnh lùng ẩn sau chiếc mặt nạ của người đàn ông lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Đường.
Lúc Thẩm Thanh Đường nắm lòng bàn tay của bạch y nhân, cậu liền cảm giác được có gì đó không đúng, làn da rất mềm mại lại hơi mát lạnh, tuyệt đối không phải tay của Tần Di.
Trái tim Thẩm Thanh Đường chấn động, cậu buông mạnh tay người đàn ông ra, lùi lại hai bước: “Ngươi là ai?”
Bạch y nhân khẽ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, đưa tay ra, từ từ tháo chiếc mặc nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng có năm phần giống với Cung Phất Vũ, nhưng khí chất lạnh lùng hoàn toàn khác y.
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Đường liền biết thân phận của người trước mặt mình.
Đương kim Thái Tử, Cung Minh Trạch.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy khó mà tin được…
Trên đời này, làm sao lại có hai người cùng đeo loại mặt nạ xấu xí có hoa văn giống hệt nhau như vậy…
Trước khi Thẩm Thanh Đường định thần lại, giọng nói lạnh lùng của Cung Minh Trạch nhàn nhạt vang lên.
“Mộc linh căn Thiên phẩm, ngươi là đệ tử Phất Vũ mới thu nhận?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]