Nam tử áo trắng bỏ đi rồi.
Tần Di một mình đứng yên tại chỗ hồi lâu, cảm giác lạnh lẽo trên người dần dần tan biến, liền giơ tay lên nắm một cái, lại phát hiện mu bàn tay và lòng bàn tay đã bị bao phủ bởi những giọt nước ngưng tụ từ sương mù ở đây.
Dinh dính khó chịu.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Thanh Đường vẫn đang đợi mình, Tần Di nhíu mày, thở ra một hơi, quay về thành Thủ Dương.
Khi Tần Di về đến thành Thủ Dương, mặt trời đã ló dạng khỏi đám mây, ánh nắng ấm áp xua tan sương mù, cộng thêm tiếng rao bán hàng uể oải và khói bốc lên từ đồ ăn ở trong thành, khiến cho cả người đang phát lạnh của Tần Di dần dần ấm lên.
Lúc này, hắn tìm đến một sạp bán đồ ăn sáng náo nhiệt, mua canh gà hoành thánh, bánh bao hấp gạch cua và sữa đậu nành thơm ngọt mà Thẩm Thanh Đường thích ăn, đồng thời còn mua thêm một đống bánh ngọt và kẹo, sau đó hắn xách theo mấy cái túi giấy trở về Thủ Dương Tông.
Khi Tần Di trở về, đúng như dự đoán Thẩm Thanh Đường đã thức dậy, nhưng cậu cũng không xuống giường, chỉ mặc quần áo rộng thùng thình tựa trên đầu giường, gác hai chân trắng nõn thon dài lên, chống cằm đọc thoại bản, lâu lâu lại mím môi cười.
Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di bất giác nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhỏ giọng nói: “Bữa sáng đến rồi, em có muốn ăn không?”
Thẩm Thanh Đường chuyên tâm đọc sách, không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523180/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.