Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Đường không ngờ vận may của mình lại tệ đến vậy, trong lần rút thăm đầu tiên, cậu lại bốc trúng đệ tử mạnh nhất Phù Chú viện của Thủ Dương Tông.

Bởi vì địa vị của Phù Chú viện vốn dĩ không cao, nhưng Thủ Dương Tông có thực lực toàn diện mạnh nhất, cho nên Phù Chú viện cũng mạnh nhất trong các tông môn.

Lần này bọn họ cử ra ba đệ tử, một Trúc Cơ tầng chín, một Trúc Cơ tầng bảy, một Trúc Cơ tầng sáu.

Thẩm Thanh Đường không bốc trúng Trúc Cơ tầng bảy, cũng không bốc trúng Trúc Cơ tầng sáu, cố tình lại bốc trúng Trúc Cơ tầng chín.

Mấy ngày nay Thẩm Thanh Đường liều mạng khổ luyện, thực lực của cậu đã nâng lên Trúc Cơ tầng ba, miễn cưỡng có thể vẽ được một ít phù chú đơn giản nhất trong cấp Địa.

Nhưng tu sĩ Trúc Cơ tầng chín đã có thể thử vẽ phù chú cấp Thiên rồi.

Lực sát thương của phù chú cấp Thiên, tu sĩ Kim Đan phải lùi lại ba bước, nói chi là Thẩm Thanh Đường.

Mặc dù không được phép giết người trong vòng đấu loại, nhưng sẽ không bị trừng phạt nếu như lỡ tay đả thương người khác.

Lỡ như Trúc Cơ tầng chín kia có dã tâm, muốn nhân cơ hội này đánh tàn phế Thẩm Thanh Đường cũng rất dễ dàng.

Vì vậy, sau khi Thẩm Thanh Đường bốc trúng đối thủ này, thần kinh cả người cậu đều căng thẳng.

Khi đối phương nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, gã chỉ cười một tiếng, vẻ mặt có chút coi thường, nhưng không hề có ý khinh địch.

Nhìn thấy ý cười của Trúc Cơ tầng chín kia, Thẩm Thanh Đường không khỏi mím môi, khẽ cụp mắt xuống, không nhìn người đó nữa, chỉ chăm chú nhìn mặt đất trước mặt, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về phù chú mà mình nên vẽ lần này.

Người khác càng khiêu khích thì cậu càng phải bình tĩnh.

Mà lúc này, quốc sư ở trên đài cao nhìn thấy một màn này, không khỏi nhướng đôi mày thanh tú xinh đẹp, cười nói: “Tâm tính của tên nhóc này được đấy.”

Cung Minh Trạch mặt vô biểu tình nói: “Nếu quốc sư không can thiệp vào cuộc thi này, kết quả còn được hơn.”

Quốc sư bị Cung Minh Trạch vạch trần, lúc này cũng không thẹn quá thành giận, ngược lại cười một tiếng, trực tiếp chuyển đề tài: “Tuy rằng năng lực của Mộc linh căn Thiên phẩm có vẻ không mạnh, nhưng lại là linh căn khó có được nhất trong tất cả linh căn, Thái Tử cảm thấy là vì nguyên nhân gì?”

Quốc sư đã nói điều này với Cung Minh Trạch vô số lần, mặc dù anh ta không đồng ý với lập luận của quốc sư, nhưng nhắm mắt cũng biết đáp án, cho nên lúc này anh ta mới lạnh lùng đáp: “Bởi vì Mộc linh căn Thiên phẩm cần sức mạnh bẩm sinh nhiều nhất mới đạt được tư chất siêu việt đó, các linh căn khác không có yêu cầu cao như vậy.”

“Không sai, cho nên Mộc linh căn Thiên phẩm là linh căn kiên cường nhất, đốt mãi không hết, một cơn gió thổi qua liền hồi sinh trở lại. Ta làm như vậy là muốn xem thực lực của cậu ta.”

Cung Minh Trạch cau mày: “Cậu ta chỉ là Trúc Cơ tầng ba.”

“Ta biết, nhưng khi ta là Trúc Cơ, ta đã có thể chiến đấu với Kim Đan rồi.” Quốc sư chống cằm, thản nhiên nhìn Thẩm Thanh Đường ở dưới đài, bên khóe môi hàm chứa ý cười, nhưng ý cười đó không kịp hiện lên trong đáy mắt.

Cung Minh Trạch: …

Cuối cùng, Cung Minh Trạch dứt khoát nhắm mắt lại, không nói nữa, anh ta đã sớm biết quốc sư là một kẻ điên.

Người này sâu không lường được, từ nhỏ đã là cao thủ thiên phú trác tuyệt, mà cũng thích khoe khoang tài năng của mình nhất, hắn ta cảm thấy linh căn của mình là độc nhất vô nhị trên thế gian này, mạnh hơn tất cả linh căn khác.

Cũng giống như vậy, trong mắt hắn ta không được phép có một hạt bụi nào.

Chỉ cần nhìn thấy Mộc linh căn có cùng phẩm chất, hắn ta luôn thích ngáng chân người ta bằng nhiều cách khác nhau, có công khai lẫn ngấm ngầm, hoàn toàn không có phong thái của một quốc sư.

Sau khi biết được thói hư của quốc sư, Học viện Thiên Hoàn khi tuyển chọn đệ tử dứt khoát đề ra một yêu cầu bí mật về linh căn, cố gắng tránh tuyển chọn Mộc linh căn Thiên phẩm vào cửa.

Mà mấy năm qua, số lượng tu sĩ bán yêu cấp cao càng ngày càng ít, cũng là vì sự tàn sát của vị quốc sư này.

Bởi vì quốc sư không chỉ thích rút xương yêu thú để luyện chế vũ khí, mà còn thích lấy máu của một số bán yêu làm thí nghiệm.

Mặc dù có một số việc hắn ta không công khai làm, nhưng hành vi của hắn ta quá mức kiêu ngạo, khiến cho giữa các đại năng với nhau đều biết rõ trong lòng.

Điều này cũng dẫn đến việc hiện tại những tu sĩ bán yêu cấp cao về cơ bản đều tập trung ở bốn tông môn phía dưới, không có ai dám đến Học viện Thiên Hoàn.

Quốc sư không hề biết thu liễm, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

Bởi vì không ai có thể đánh bại hắn ta, đương kim hoàng đế còn vô cùng tin tưởng hắn ta.

Thậm chí còn có tin đồn hoàng đế bị quốc sư thao túng.

Cung Minh Trạch biết không phải như vậy, đó chỉ là do quốc sư một tay che trời, mà quốc sư thực sự đã có rất nhiều cống hiến cho việc thống nhất Tu Chân Giới của vương triều Thiên Hoàn.

Nhưng Cung Minh Trạch càng hiểu rõ, nếu quốc sư còn ở một ngày, vương triều sẽ không có ngày bình yên.

Suy cho cùng, đức không xứng với chức, là một chuyện rất kinh khủng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cung Minh Trạch ớn lạnh, anh ta bất giác mở mắt ra, nhìn về phía sân thi đấu.

Mặc dù anh ta không thích Thẩm Thanh Đường cho lắm, nhưng anh ta cũng biết trong huyết thống của Tần Di có chút yếu tố bạo lực, nếu Thẩm Thanh Đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Di bại lộ thân phận thì rất không hay.

Lúc này ở trên sân đấu, đệ tử Trúc Cơ tầng chín của Thủ Dương Tông đã bắt đầu vẽ phù, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn chưa hành động.

Quốc sư ở bên cạnh Cung Minh Trạch nhìn tình hình trong sân, hàng mi dài khẽ chớp, chợt nở nụ cười hứng thú: “Thái Tử cảm thấy đồ đệ của tiểu Quận Vương sẽ vẽ phù chú gì?”

Vừa nói, quốc sư vừa liếc nhìn phù chú do đệ tử Trúc Cơ tầng chín vẽ ra.



“Tên nhóc Thủ Dương Tông hình như đang tính vẽ phù Chu Tước Viêm Thiên, ý này không hay chút nào, loại phù chú này có lực sát thương mạnh lại ảnh hưởng đến phạm vi rộng, muốn triệt tiêu Mộc linh căn thì khó lắm.”

Cung Minh Trạch trầm mặc một lát: “Quốc sư không cảm thấy mình nói nhiều sao?”

“Thái Tử điện hạ ghét ta sao?”

Cung Minh Trạch: “Như nhau thôi.”

Họ chỉ chán ghét lẫn nhau.

Quốc sư liếc nhìn Cung Minh Trạch, trong mắt lại nổi lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng sau đó hắn ta lại dường như không có việc gì dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía sân đấu.

·

Vì mấy ngày trước đều có trường hợp tu sĩ cấp thấp lội ngược dòng, hơn nữa đây còn là trận đấu đầu tiên của Thẩm Thanh Đường, các tu sĩ vừa hứng thú nhìn hiện trường, vừa thấp giọng bàn tán, đoán xem lần này là Thẩm Thanh Đường lội ngược dòng, hay là đệ tử Thủ Dương Tông nắm chắc phần thắng.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đệ tử Thủ Dương Tông vẽ được một nửa lá phù Chu Tước Viêm Thiên, tiếng bàn tán của mọi người đột nhiên nhỏ lại.

Phù Chu Tước Viêm Thiên là Hỏa phù đẳng cấp thấp nhất trong số các phù chú cấp Thiên.

Phù Chu Tước Phá Nhật đẳng cấp cao có lực sát thương chính xác nhất, là loại phù vừa thấy máu liền ngạt thở, có thể quyết định thắng lợi cách xa trăm bước.

Phù Chu Tước Viêm Thiên có phạm vi sát thương rộng hơn, nhưng lực sát thương không quá chính xác.

Nhưng đối phó với Thẩm Thanh Đường, phù Chu Tước Viêm Thiên đã đủ dùng rồi. Dù sao cũng là một phù chú cấp Thiên mà.

Điều quan trọng nhất là, phù Chu Tước Viêm Thiên bên này đã vẽ được một nửa rồi, nhưng Thẩm Thanh Đường còn chưa có ý định bắt đầu.

Nhìn thấy một phần ba nén nhang đã cháy hết, mọi người còn cho rằng Thẩm Thanh Đường sẽ đợi đến hết thời gian rồi bỏ cuộc, cảm thấy trận đấu này chẳng có gì đáng xem.

Dù sao mấy lần lội ngược dòng trước đó ít nhiều cũng bị xem thường, mà lần này Trúc Cơ tầng chín rõ ràng đã xuất ra toàn bộ thực lực, làm sao Thẩm Thanh Đường có thể lợi dụng sơ hở được?

Hương tàn được một nửa.

Thẩm Thanh Đường trầm tư cuối cùng cũng mở mắt ra, ngồi xuống, cầm bút bắt đầu vẽ phù.

Khi mọi người nhìn thấy bộ dáng Thẩm Thanh Đường vẽ phù, cuối cùng họ cũng lấy lại được chút tinh thần, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường.

Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là, vậy mà Thẩm Thanh Đường cũng cấm bút vẽ ra một lá phù cấp Thiên.

Phù Mưa Thuận Gió Hòa.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, phù Mưa Thuận Gió Hòa không thể được coi là bất kỳ loại phù chú nào được sử dụng để tấn công, phòng thủ hay thậm chí là hỗ trợ, nó chỉ được một linh thực vật sư cao cấp phát minh ra để trồng cây thôi.

Sao Thẩm Thanh Đường lại vẽ phù này?

Mọi người không khỏi bàn tán xôn xao.

Lúc này nhiều người cho rằng: “Chắc là cậu ta không biết mấy lá phù khác, không vẽ được”.

“Có lẽ là cậu ta cho rằng lá phù gọi mưa này có thể dập lửa? Huống chi, Mưa Thuận Gió Hòa cũng là phù cấp Thiên, cho nên cậu ta mới vẽ cái này?”

“Làm như vậy không được. Mưa Thuận Gió Hòa là loại phù mang tính kéo dài liên tục, đều đều rả rích. Ngươi từng thấy Mưa Thuận Gió Hòa có thể dập lửa chưa? Không thể nào.”

“Điều quan trọng nhất là, ngay cả khi nước có thể dập tắt lửa, cậu ta cũng phải đạt đến mức đó, linh lực của cậu ta căn bản chỉ đủ kích hoạt lá phù này thôi, cho dù vẽ được cũng chẳng thể làm gì.”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng Thẩm Thanh Đường lại mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm vẽ phù của mình, ánh sáng xanh lục lấp lánh từ lá phù chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của cậu, chiếu sáng cả người cậu như một khối ngọc trắng trong suốt.

Tất nhiên, đệ tử của Thủ Dương Tông ở phía đối diện đã vẽ xong phù trước.

Trên thực tế, trong trường hợp này, người vẽ trước không có lợi thế hơn, bởi vì đối thủ có thể nhắm vào kiểu phù bạn đã vẽ mà đặc biệt vẽ ra một loại phù khác khắc chế phù của bạn.

Nhưng đệ tử của Thủ Dương Tông vừa ra tay đã vẽ ra phù cấp Thiên, gã cho rằng Thẩm Thanh Đường dù mạnh đến đâu cũng không thể vẽ được phù Huyền Vũ Ngự Thủy để chống lại gã, phải không?

Thật không ngờ, Thẩm Thanh Đường đã chọn một lối đi riêng, vẽ một lá phù Mưa Thuận Gió Hòa.

Đệ tử của Thủ Dương Tông có suy nghĩ giống hệt những tu sĩ khác – có thể vẽ là một chuyện, nhưng có thể sử dụng và kích hoạt được phù chú hay không lại là một chuyện khác.

Đặc biệt, bây giờ Thẩm Thanh Đường đã vẽ đến phần tiêu hao nhiều linh lực nhất của lá phù, không biết có thể thành công vẽ xong hay không.

Mà ngay khi suy nghĩ này của đệ tử Thủ Dương Tông xuất hiện, Thẩm Thanh Đường dường như cũng chứng thực suy nghĩ của gã, bàn tay cầm bút của cậu khẽ run lên, như thể không còn sức lực mà dừng lại.

Lúc này, ánh mắt của tất cả tu sĩ ở trong sân đều tập trung vào bọn họ, nhao nhao bàn tán.

“Không vẽ được nữa rồi sao, quả nhiên là quá tự cao tự đại rồi.”

“Ta nói rồi mà, ngươi đã đánh giá cao cậu ta rồi.”

“Đã như vậy rồi, nhận thua chẳng phải tốt hơn sao?”



Đệ tử Thủ Dương Tông không khỏi cười nhạt một tiếng khi nghe mọi người bàn tán – gã cũng đã đánh giá cao Thẩm Thanh Đường rồi.

Nhưng rồi, một cảnh tượng không ai ngờ tới đã xảy ra.

Thẩm Thanh Đường chỉ tạm dừng một lúc, rồi lại bắt đầu vẽ phù.

Nhưng vào lúc này, vô số dây leo mọc ra từ dưới chân cậu, lặng lẽ trèo lên cây cách đó không xa.

Đằng sau những cái cây là một khu rừng tươi tốt.

Sau đó, linh lực màu xanh lục chảy xuống từng chút một theo dây leo vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường lại lấy lại sức lực.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Theo quy định của cuộc thi, linh lực có thể được bổ sung trong lúc thi, nhưng nó phải là linh dịch hoặc là đan dược phù hợp với quy định.

Như Thẩm Thanh Đường cũng được xem là phù hợp với quy định, nhưng mà…

Thật không thể tưởng tượng mà?

Tại sao họ chưa bao giờ nghe nói rằng Mộc linh căn có thể làm được điều này?

Nhất thời, tiếng bàn tán của quần chúng tu sĩ càng náo nhiệt hơn.

Sắc mặt của đệ tử Thủ Dương Tông cũng hơi trầm xuống, nhưng gã vẫn không xem trọng, chỉ là do người ngoài không biết nhiều về phù chú, nhưng gã biết rất rõ, xét nghiêm khắc về mặt giá trị thì Mưa Thuận Gió Hòa không được tính là phù cấp Thiên, Thẩm Thanh Đường chỉ là đang hấp hối mà thôi.

Thẩm Thanh Đường cũng không để ý lắm đến những lời bình luận và ánh mắt của họ, chỉ là vẽ một hồi, không hiểu sao cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh từ trên cao giáng xuống.

Như thể ở đằng kia có một con rắn độc đang theo dõi cậu.

Loại nhận thức này khiến Thẩm Thanh Đường rất khó chịu, nhưng lúc này cậu không rảnh bận tâm thứ khác, cậu mím môi ngừng lại một lúc rồi tiếp tục dùng bút vẽ phù.

Và vào giây phút cuối cùng trước khi nén nhang sắp tàn.

Dựa vào sự tẩm bổ không ngừng của linh lực từ những cây cối khác, Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng vẽ xong phù Mưa Thuận Gió Hòa.

Giờ phút này, trên mặt cậu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, bờ môi bởi vì linh lực tiêu hao quá mức mà trở nên tái nhợt.

Nhưng phù, vẫn thành công vẽ xong rồi.

Trong mắt cậu lộ ra niềm vui không thể che giấu.

Hiện trường cũng trở nên nghiêm túc, hầu hết mọi người vẫn còn bị sốc trước sự ngoan cường của Thẩm Thanh Đường — theo nhìn nhận ​​​​của mọi người, cho dù lần này Thẩm Thanh Đường thua, nhưng với kỹ năng độc nhất vô nhị đó, tương lai tiền đồ của cậu ta nhất định là vô hạn.

Nhìn thấy cảnh lá phù được hoàn thành, đệ tử Thủ Dương Tông im lặng cau mày, nhưng sau đó gã lại mỉm cười nói với Thẩm Thanh Đường: “Chúc mừng đạo hữu hoàn thành lá phù, đạo hữu ra tay trước hay là ta ra tay trước?”

Thẩm Thanh Đường cố hết sức đứng thẳng dậy, khẽ mỉm cười: “Mời đạo hữu ra tay trước.”

Thẩm Thanh Đường vừa dứt lời, đệ tử Thủ Dương Tông thật sự không khách khí nữa, lúc này gã nhớ tới lời dặn dò trước khi thi đấu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, dùng hết mười phần linh lực, ném lá phù Chu Tước Viêm Thiên về phía Thẩm Thanh Đường!

Phù Chu Tước Viêm Thiên được bao bọc trong ngọn lửa nóng bỏng vô biên, hóa thành hư ảnh phượng hoàng bay trên không trung lao về phía Thẩm Thanh Đường!

Uy lực quá mạnh, khoảng cách lại quá gần, Thẩm Thanh Đường chắc chắn không thể chịu được.

Hiện trường phát ra một tiếng kinh hô — mọi người đều có thể thấy rõ gã muốn lấy mạng của Thẩm Thanh Đường!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Cung Minh Trạch tối sầm lại, vừa định ra tay, đột nhiên bị một cỗ uy áp vô hình ngăn cản.

Anh ta lạnh lùng quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt xanh sẫm mang theo ý cười nhưng lại vô cùng lạnh lẽo của quốc sư.

“Thái Tử cứ ngồi xuống đi, gấp—”

Quốc sư còn chưa nói xong, lông mày của hắn ta đột nhiên cau lại, sau đó ánh mắt hắn ta nhìn chằm chặp vào sân đấu.

Lúc này, trong đám người lại phát ra một trận kinh hô, không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra phù Mưa Thuận Gió Hòa của Thẩm Thanh Đường đã hoạt động.

Mà lúc này mọi người mới phát hiện ra, thứ mà Thẩm Thanh Đường vẽ không phải là một lá phù Mưa Thuận Gió Hòa, mà là rất nhiều lá!

Rất nhiều lá phù Mưa Thuận Gió Hòa chồng lên nhau, kích hoạt cùng một lần, trong nháy mắt, giữa sân mưa như trút nước!

Phượng hoàng lửa khí thế hung hãn bị mưa trút xuống, lập tức bốc lên vô số khí trắng, cực kỳ chật vật thảm hại.

Cứ như vậy, suy tàn rơi xuống trước mặt Thẩm Thanh Đường.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.