Chương trước
Chương sau
 

Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Lê Trường Phong càng cau chặt mày: “Đại nhân vật nào?”

“Đại nhân vật đó cũng là Mộc linh căn Thiên phẩm.”

Thẩm Thanh Đường vừa nói ra câu này, sắc mặt Lê Trường Phong liền thay đổi.

Nhìn vẻ mặt của Lê Trường Phong, Thẩm Thanh Đường cảm thấy hơi kỳ lạ —— vừa rồi không phải quốc sư ngồi ngay bên cạnh Cung Minh Trạch sao? Tại sao mấy người Lê Trường Phong không nhận ra hắn ta?

Hình như trong nguyên tác cũng không có miêu tả dung mạo của quốc sư, hầu như chỉ miêu tả quốc sư là một cao thủ thần bí khó lường.

Hay là đám người Lê Trường Phong cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của quốc sư?

Nhưng rất nhanh, lời nói của Lê Trường Phong đã cho Thẩm Thanh Đường câu trả lời: “Ta có nghe nói về người này, nhưng chưa từng gặp qua. Lát nữa ta sẽ hỏi sư tôn của con. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi trước đi.”

Thẩm Thanh Đường: “Vâng ạ.”

“Hắn ta muốn nhận con làm đồ đệ, con đồng ý rồi sao?” Lê Trường Phong trước khi rời đi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

Lê Trường Phong thở ra một hơi: “Vậy con tạm thời cứ vậy đi, đợi ta bàn bạc với sư tôn con xong sẽ nói với con sau.”

Thẩm Thanh Đường: “Làm phiền Lê trưởng lão ạ.”

Lê Trường Phong để lại cho Thẩm Thanh Đường một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa rất nhiều linh dược, đan dược và những thứ khác, hắn quan sát kỹ càng trước sau trong phòng, lại hạ thêm mấy cấm chế rồi mới vội vàng rời đi.

Đi tìm Cung Phất Vũ bàn bạc đối sách.

·

Nhưng cả Thẩm Thanh Đường và Lê Trường Phong đều không ngờ rằng, quốc sư sẽ quay trở lại ngay sau khi Lê Trường Phong rời đi.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mặt cùng đôi mắt xanh sẫm mang theo ý cười nhàn nhạt, lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường cảm thấy có chút không nói nên lời — Đại năng thời nay đều không cần mặt mũi như vậy sao? Thu đồ đệ người ta không đồng ý thì thôi đi, vậy mà còn cắm chốt ở đây luôn à?

Đúng là sống lâu thì chuyện kỳ lạ gì cũng có thể thấy được.

Nhưng càng là như vậy, Thẩm Thanh Đường càng không dám lơ ​​là, bởi vì trong thâm tâm cậu biết, nếu là một đại nhân vật sĩ diện sợ mất phong độ, ít ra cũng là chuyện tốt, ít nhất hắn ta cũng sẵn lòng làm một kẻ ngụy quân tử.

Nhưng một đại nhân vật ngay cả mặt mũi cũng không cần thì quả là một chuyện rất đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không dám sơ suất, lúc này mới bình tĩnh nói: “Sao tiền bối lại quay lại rồi? Để quên thứ gì sao?”

“Ngươi không cần mắng thầm ta ở trong bụng, ta biết ngươi cảm thấy ta kỳ quái.”

Thẩm Thanh Đường: …

“Nhưng mà, làm đồ đệ của ta, sẽ có lợi ích không thể tưởng tượng, ngươi có biết không?”

Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lát, thấp giọng đáp: “Tiền bối nói giỡn, ta đương nhiên là biết, nhưng hiện tại sư tôn đối với ta cũng rất tốt, ta không muốn phản bội y.”

Một tiếng cười nhạo lành lạnh vang lên: “Nếu ngươi để ý mấy cái lễ nghi thế tục phiền phức như vậy, làm sao tương lai có thể làm được đại sự?”

Thẩm Thanh Đường vẻ mặt bình tĩnh, không tức giận cũng không phản bác.

Lúc này, quốc sư lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, đột nhiên giơ tay biến ra một miếng ngọc giản.

Ngọc giản bay trong không trung, lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Thẩm Thanh Đường, sau đó quốc sư cười đầy ẩn ý: “Ngươi có thể xem thử công pháp trong ngọc giản, đều là tâm huyết của ta.”

“Nếu như ngươi xem xong cảm thấy hay, ba ngày sau cho ta đáp án.”

Thẩm Thanh Đường: “Nếu vãn bối không đồng ý thì sao.”

Ánh mắt quốc sư chợt lạnh, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy ta tự có cách khiến sư tôn của ngươi đồng ý.”

Ngụ ý rất rõ ràng, chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Thẩm Thanh Đường: …

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, muốn nói thêm gì đó.

Nhưng sau khi quốc sư nói xong những gì muốn nói, hắn ta một khắc cũng không để lại cho Thẩm Thanh Đường, lập tức biến mất.

Thẩm Thanh Đường câm nín.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường hoàn toàn không còn cảm nhận được khí tức của quốc sư, quay đầu nhìn miếng ngọc giản ở bên cạnh.

Cau mày suy nghĩ một lúc, Thẩm Thanh Đường cầm ngọc giản lên.

Miếng ngọc giản này có phẩm chất cao, xúc cảm trơn bóng nhẵn mịn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên không phải làm bằng ngọc bội bình thường.

Thẩm Thanh Đường ánh mắt khẽ động, rót linh thức của mình vào trong.

Sau khi xem xong, Thẩm Thanh Đường trầm ngâm thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi kích động.

Vị quốc sư này quả thực không phải người hiền lành gì.



Trong ngọc giản có ba bài công pháp, nhưng mỗi cái chỉ viết một chương giới thiệu, Thẩm Thanh Đường vừa đọc xong ba chương giới thiệu này liền cảm thấy tâm huyết dâng trào.

Nó đảo lộn toàn bộ hiểu biết của cậu về Mộc linh căn khi trước.

Nhưng, nó chỉ là một chương giới thiệu mà thôi.

Nhưng càng là như vậy, Thẩm Thanh Đường càng nhận ra quốc sư này khó lường như thế nào.

Thẩm Thanh Đường cất ngọc giản đi, cũng không làm gì khác, chỉ cầm ngọc bài truyền tin lên, nhanh chóng truyền tin cho Tần Di.

Lần này cậu không nói cho Tần Di biết mình đã thắng trận, mà nói với Tần Di, thời gian bên này có chút trì hoãn, bảo Tần Di ở lại thành Thanh Ngọc thêm mấy ngày, mọi chuyện kết thúc rồi hãy quay lại.

Sau khi truyền tin đi, Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại – hy vọng Tần Di có thể hiểu ý của cậu.

Cậu không dám nói quá rõ ràng, sợ quốc sư cũng đang nhìn chằm chằm cậu truyền tin.

Có kiêng có lành.

·

Cũng không nghỉ ngơi được bao lâu, vòng thứ hai và thứ ba của Thẩm Thanh Đường đã đến.

Hai lần này, cậu phát huy bình thường, ở trận thứ ba vì một sai sót nhỏ mà để thua đối thủ.

Khi Thẩm Thanh Đường bước xuống, nhiều đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông thở dài thườn thượt. Nhưng bản thân cậu vẫn tỏ ra bình thường, không có nhiều cảm xúc dao động.

Ngược lại, quốc sư đang ngồi bên cạnh Cung Minh Trạch ở trên đài cao, khi nhìn thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười.

Sau đó, hắn ta nói với Cung Minh Trạch: “Thật là một đứa trẻ thông minh, cậu ta biết phán đoán tình hình, che giấu tài năng, càng ngày ta càng thích cậu ta.”

Cung Minh Trạch mặt vô biểu tình lạnh nhạt nói: “Hình như quốc sư đã nói câu này rất nhiều lần rồi.”

Trong mắt quốc sư lóe lên một tia sáng, cười cười: “Ai biểu trước giờ ta đều nhìn lầm người, toàn gặp phải thứ rác rưởi. Người lần này hẳn là không làm ta thất vọng.”

Nghe thấy giọng điệu tự tin cùng thói tự phụ quen thuộc của quốc sư, Cung Minh Trạch nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy có chút đồng cảm với Thẩm Thanh Đường.

Nhưng anh ta không nói gì để ngăn cản quốc sư nữa.

Bởi vì anh ta nhìn thấy ham muốn phải có Thẩm Thanh Đường bằng được của quốc sư.

Nếu còn tiếp tục ngăn cản, sẽ chỉ phản tác dụng.

Hơn nữa, Cung Minh Trạch cũng có ý đồ riêng – nếu Thẩm Thanh Đường trở thành đệ tử của quốc sư, vậy thì Tần Di và cậu ta sẽ kết thúc thực sự.

Không hẳn là một chuyện xấu.

·

Mà trong ba ngày này, quả nhiên quốc sư không tìm đến Thẩm Thanh Đường nữa.

Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong cũng không tìm ra được nguyên cớ.

Cung Phất Vũ đã rời xa triều đình quá lâu, thời điểm quốc sư một tay che trời y đã đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, y nhớ mang máng lúc ấy hình như quốc sư không còn trẻ nữa, sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ được?

“Chẳng lẽ người đó là đệ tử của quốc sư?” Cung Phất Vũ nghi hoặc hỏi.

“Khí tức không giống.” Lê Trường Phong nói: “Hơn nữa, cao thủ Nguyên Anh trở lên có thể tùy ý biến hóa dung mạo, quốc sư đã Hư Không từ lâu rồi, hiện tại có khi đã lên Đại Thừa.”

Hai từ Đại Thừa này vừa thốt ra, không nói đến Lê Trường Phong, ngay cả Cung Phất Vũ cũng im lặng.

Thật là một sự tồn tại đáng sợ và tối cao.

Kim Đan bọn họ nhìn những tu sĩ Luyện Khí như thế nào, thì những tu sĩ Đại Thừa nhìn bọn họ như thế đó.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cung Phất Vũ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hoang mang lo lắng.

Lê Trường Phong trầm mặc một lát: “Hiện tại có thể nói chuyện, chỉ có em và Thái Tử.”

“Thái Tử hẳn đã biết chuyện này.” Thẩm Thanh Đường nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đồng thời nhìn Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường lúc này mới bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nếu quốc sư không thông báo trước cho Thái Tử điện hạ mà trực tiếp cướp người từ tay sư tôn, thì thật là quá bất kính với Thái Tử điện hạ, sư tôn nghĩ thế nào?”

Cung Phất Vũ: …

Y biết những gì Thẩm Thanh Đường nói rất đúng.

Nhưng y chợt phất tay áo đứng lên: “Ta đi tìm Cung Minh Trạch!”

“Sư tôn đừng đi!”

“Phúc Vũ, em đừng làm bậy!”

Lê Trường Phong và Thẩm Thanh Đường gần như lên tiếng cùng một lúc.

Cung Phất Vũ lúc này đứng yên tại chỗ, quay đầu trầm giọng nói: “Nếu ta không đi ngay bây giờ, ngày mai con sẽ bị quốc sư cướp đi.”

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Sư tôn cảm thấy, Thanh Đường sẽ làm như thế nào?”



Cung Phất Vũ khẽ nhíu mày.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường trầm tư một lúc, sau đó đứng dậy ghé sát vào tai Cung Phất Vũ, nhỏ giọng nói vài câu.

Sau khi nghe điều này, Cung Phất Vũ giật mình, theo bản năng nói, “Con ——!”

“Suỵt—”

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, ra hiệu im lặng.

Cung Phất Vũ do dự một chút: “Cách này có thể thực hiện được sao?” Lỡ như bị quốc sư nhìn thấu thì sao?

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đánh cược một lần đi.”

Cung Phất Vũ muốn nói lại thôi.

Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh của Thẩm Thanh Đường, Cung Phất Vũ cảm thấy cũng chỉ có thể làm như vậy.

·

Vào ngày cuối cùng sẽ diễn ra cuộc thi đấu của Võ viện được rất nhiều người mong đợi, sau đó quốc sư và Cung Minh Trạch sẽ trở về Hoàng Thành Thiên Hoàn.

Thẩm Thanh Đường cũng phải đưa ra quyết định vào ngày này.

Tuy nhiên, hiện tại cậu có vẻ rất bình tĩnh, dường như không quá coi trọng vấn đề này.

Cung Phất Vũ nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, trong lòng thấy xót cho cậu, nhưng y không thể làm gì vào lúc này.

Suy cho cùng, người đến không tốt, bọn họ chỉ có thể cầu thắng trong nguy hiểm.

Lúc này, các trưởng lão của Thủ Dương Tông trong ban giám khảo đã đứng dậy, tuyên bố trận thi đấu của Võ viện bắt đầu.

Ngay lập tức, trong sân đấu vang lên những tràng pháo tay và tiếng reo hò như sấm dậy.

Cuộc thi đấu của Võ viện lần này là cuộc thi được mọi người mong chờ nhất, có thể coi là trận chiến quyết định đỉnh cao.

Võ viện là học viện quan trọng nhất trong bốn đại tông môn, thiên tài cũng nhiều nhất, nếu không phải hạn chế tu vi, lần này nhất định sẽ có rất nhiều nhân tài Kim Đan tới tham gia.

Nhưng dù vậy, nó vẫn cực kỳ đặc sắc.

Thường thì người đứng đầu trong cuộc thi Võ viện sẽ là người có khả năng trở thành tu sĩ trẻ tuổi được coi trọng nhất trong bốn tông môn, tuy rằng ai cũng không nói ra nhưng trong lòng họ đều có dã tâm, muốn giành được vị trí đứng đầu trong cuộc tỷ thí này, một lần liền nổi tiếng!

Sân thi đấu vòng loại vào buổi sáng đã chật kín người, so với cuộc thi của Thẩm Thanh Đường ngày hôm đó, khán giả sôi nổi hơn rất nhiều.

Chắc chắn, thứ mọi người quan tâm đương nhiên là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

Thẩm Thanh Đường nhìn đám tu sĩ đang hò hét ầm ĩ kia, không khỏi thầm nghĩ, nếu lần này Tần Di có thể thi đấu, nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc với thiên phú của mình.

Chỉ đáng tiếc……

Nhưng rồi Thẩm Thanh Đường lại thầm cười – Tần Di vốn đã là người giỏi nhất, không cần tham gia thi đấu cũng là người giỏi nhất.

Cung Phất Vũ ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Đường lúc này, thật lòng khâm phục định lực của Thẩm Thanh Đường.

Lát nữa, bọn họ sẽ phải chạy trốn khỏi miệng hổ rồi.

·

Trận đấu trong sân đã bắt đầu.

Hầu hết các kiếm tu trong Võ viện đều thi đấu, ai nấy đều khoác lên mình tư thế anh hùng, tư thế giương kiếm đứng đón gió khiến không ít nữ tu phải đỏ mặt hét lên.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười – khó trách trong tiểu thuyết mọi người đều thích kiếm tu, thật sự vừa đẹp mắt vừa phong độ.

Hơn nữa ngoại trừ một số ít kiếm tu nghèo không có bối cảnh, phần lớn những kiếm tu khác đều có gia cảnh hùng hậu, nếu không sẽ không thể gánh nổi chi phí.

Nhìn theo cách này, chẳng phải kiếm tu đồng nghĩa với giàu có và đẹp trai trong giới tu chân sao?

Nhưng sau khi nhìn một lúc, sắc mặt của Thẩm Thanh Đường có chút không đúng.

Khi đệ tử đầu tiên của Thanh Ngọc Kiếm Tông bị đối thủ của mình vô tình làm bị thương và mang ra khỏi sân đấu, Thẩm Thanh Đường cho rằng đó là một tai nạn.

Nhưng khi người thứ hai xuất hiện, Thẩm Thanh Đường cảm thấy có gì đó không ổn.

Cho đến khi… người thứ ba, người được Võ viện công nhận là cao thủ kiếm đạo Trúc Cơ tầng chín, vô tình bị chặt đứt cánh tay và bị nhấc ra khỏi sân đấu, sắc mặt Thẩm Thanh Đường có chút lạnh đi.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười nhưng lại giống như là rắn độc: “Hôm nay chỉ còn lại một nửa, nếu ngươi còn khăng khăng ở lại Thanh Ngọc Kiếm Tông, ở bên cạnh tiểu Quận Vương.”

“Ta có cách trong vòng mười năm xóa tên Thanh Ngọc Kiếm Tông khỏi tứ đại tông môn.”

Con ngươi của Thẩm Thanh Đường nãy giờ vẫn bình tĩnh bỗng co rụt lại.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.