Chương trước
Chương sau
Quốc sư thỏa mãn cười một tiếng, vừa định giơ tay kéo Tần Di đến bên người, sắc mặt hắn ta lại đột nhiên biến đổi.

Tại sao khí tức trên người Tần Di lại kỳ lạ như vậy?

Trên người hắn không có khí tức của xương thú!

Xương thú của hắn đâu mất rồi?

Ánh mắt quốc sư lập lòe, giơ tay lên muốn kéo Tần Di đến bên cạnh mình để kiểm tra.

Nhưng đúng lúc này, Tần Di vốn đang hấp hối trong mắt chợt lóe lên tia sáng, hắn xoay người nhảy lên, trong lòng bàn tay phóng ra một quả cầu lửa sáng lóe đến chói mắt, đánh mạnh về phía quốc sư!

Hắn biết, tinh huyết của mình đối với Mộc linh căn như quốc sư có hiệu quả ăn mòn trí mạng, mũi tên vừa rồi đã có tác dụng, hiện tại hắn đang chờ đợi chính là một kích trí mạng này!

Chỉ cần quốc sư lơi lỏng, cấm chế chồng chất này bị phá vỡ, hắn sẽ có cách dùng thuật xé rách không gian mang Thẩm Thanh Đường đi.

Quốc sư luôn tự cao tự đại nên lúc này cũng không phòng bị, động tác trong tay không ngừng lại, muốn trực tiếp bóp nát quả cầu lửa của Tần Di.

Điều này là đúng ý của Tần Di.

Cứ như vậy, bàn tay của quốc sư đánh mạnh vào quả cầu lửa, tinh huyết trong đó lập tức bao trùm thiêu đốt bàn tay trắng như ngọc của quốc sư.

Sắc mặt quốc sư đại biến!

Hắn ta vừa phẫn nộ vừa đau đớn gầm lên một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay đẫm máu đã bị ăn mòn đến tận xương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ cực kỳ hung ác.

Trong khoảnh khắc quốc sư phân tâm, áp lực xung quanh Tần Di đột nhiên rút xuống như thủy triều.

Tần Di cúi người bế Thẩm Thanh Đường lên, tiếp tục vẽ chú văn.

Không gian xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo, những cảnh tượng từ không gian khác từ từ hiện ra.

Lúc này hắn đang chuyên tâm vẽ chú văn, máu chảy ra từ khóe môi, nhưng tay hắn không hề run một chút nào, cho dù hắn đã cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của quốc sư bắn về phía mình.

Nhanh lên, nhanh nữa lên, hắn sẽ có thể mang Thẩm Thanh Đường đi.

Thẩm Thanh Đường lúc này cũng đột nhiên trở nên an tĩnh kỳ lạ, cậu chỉ dựa vào trong lòng Tần Di, mở to đôi mắt trong veo dịu dàng, yên lặng nhìn Tần Di, như thể tất cả cuồng phong bão tố này đều xảy ra ở một thế giới khác.

Chính sự tin tưởng và dịu dàng hết lòng của Thẩm Thanh Đường đã cho Tần Di sức mạnh lớn nhất.

Nhưng cố tình, mọi chuyện không theo ý muốn——

“Nằm mơ, chết hết đi!”

Quốc sư tức giận đạp một cước phóng người lên, tà áo xanh bay phành phạch trong gió!

Hắn ta lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt, sau lưng hắn ta mọc ra vô số dây leo, mỗi một sợi dây leo đều có màu xanh đậm, cực kỳ cứng cáp, tung bay trong gió, trên thân dây leo mọc ra vô cùng gai nhọn gớm ghiếc.

Vọt tới như một trận đại hồng thủy, che lấp cả một vùng trời rộng lớn, hung ác đâm về phía sau lưng Tần Di!

Uy áp long trời lở đất giống như bão tuyết, lạnh buốt hừng hực khí thế, Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ muốn nhân cơ hội tiến lên cứu người lại bị uy áp đột ngột tăng vọt lên mười mấy lần của quốc sư đè bẹp xuống đất!

Quốc sư thực sự đã nổi giận.

Cuồng phong uy áp kia giống như tiếng rít gào của hung thú, khiến người ta sợ khiếp vía.

Mái tóc dài của Tần Di bị cuốn lên bay phần phật trong gió, nhưng ánh mắt hắn không hề lay động.

Chỉ còn một nét cuối cùng, sắp thành công rồi!

Tuy nhiên, vô số dây leo dữ tợn đã phủ lên đầu Tần Di một cái bóng khổng lồ.

Chính vào lúc này, Tần Di hoàn thành nét bút cuối cùng.

Hắn không ngẩng đầu lên mà lẳng lặng ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, cố gắng đẩy Thẩm Thanh Đường vào khe nứt không gian.

Mà đúng vào lúc này, hắn cảm giác được những sợi dây leo kia đã mang theo gió lạnh tới gần.

Tần Di yên lặng nhắm mắt lại, không có một tia sợ hãi.

Vết nứt không gian cần có thời gian để khép lại, chỉ cần hắn chặn được dây leo, Thẩm Thanh Đường sẽ có thể an toàn rời đi.

Thế nhưng–



Cơn đau đớn trong dự liệu không đến.

Cơ thể ấm áp mềm mại đột nhiên trở mình, chắn phía sau lưng Tần Di, từ phía sau ôm chặt lấy Tần Di.

Đồng tử Tần Di bất thình lình co rụt lại.

Một chùm ánh sáng xanh lục đột nhiên dâng lên, vô số dây leo dài mảnh màu xanh nhạt cứ vậy mà kết thành một tấm lưới mềm mại che khuất bầu trời sau lưng Tần Di.

Những dây leo cứng cáp dữ tợn với những chiếc gai nhọn gớm ghiếc cứ thế mà lao thẳng vào tấm lưới lớn mềm mại!

Trong nháy mắt, hai luồng ánh sáng màu xanh va chạm vào nhau! Tấm lưới lớn bị đâm rách tan tành, tuy nhiên những dây leo dữ tợn kia dường như cũng bị phản phệ một cách kỳ dị, vô duyên vô cớ gãy vụn trong không trung.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, đến khi Tần Di ý thức được thì đã không kịp ngăn cản.

Hắn cảm nhận được có một dòng máu nóng hổi chảy xuống cổ mình từ hơi thở ấm áp ở sau tai…

Tần Di đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn bi thương đến cùng cực.

“Đi thôi—“ Giọng nói khàn đặc mềm mại nhuốm đầy máu.

Sau đó, hắn bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cùng với một luồng sức mạnh dịu dàng, rơi vào trong khe nứt không gian trước mặt ——

·

Đây là lần đầu tiên quốc sư bị hai thằng nhóc Trúc Cơ xoay vòng vòng như vậy, sát tâm của hắn ta đã bành trướng đến giới hạn cuối cùng.

Lúc này, hắn ta chỉ nghĩ đến việc băm nát Tần Di và Thẩm Thanh Đường!

Nhìn thấy khe nứt không gian còn chưa khép lại hoàn toàn, hắn ta còn có thể bắt được bọn họ!

Nhưng lúc này, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đã đuổi kịp tới.

Quốc sư sắc mặt giá lạnh, hắn ta chưởng vào không trung một cái, hừ một tiếng, “Bổn quốc sư muốn bắt tà tu, dám đối đầu với ta, các ngươi không muốn sống nữa sao?!”

Nhưng bị Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ cản trở như vậy, khe nứt không gian chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ.

Thấy sắp không kịp nữa, quốc sư nghiến răng phóng ra một sợi dây leo, muốn chui vào trong khe nứt lôi Tần Di và Thẩm Thanh Đường ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, chém xuống phía trước vết nứt không gian, mạnh mẽ chặn lại đường đi của dây leo.

Nháy mắt đó, khe nứt không gian đã biến mất.

Đồng tử quốc sư co rụt lại, hắn ta ngẩng mạnh đầu lên, liền bắt gặp bạch y tung bay trong gió ở trên đầu mình cách đó không xa.

Cung Minh Trạch yên lặng nhìn hắn ta, trên mặt không chút biểu tình: “Mặc kệ Tần Di là tà tu hay bán yêu, cũng phải chiếu theo quốc pháp xử lý, quốc sư làm như vậy quá lỗ mãng rồi.”

Quốc sư nhìn chằm chằm ánh mắt bình tĩnh của Cung Minh Trạch, trên môi đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh quỷ dị.

“Cung Minh Trạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”

Cung Minh Trạch cụp mắt xuống, vẻ mặt thờ ơ.

Quốc sư nói xong câu này, vươn người nhảy lên muốn rời đi.

Nhưng vào thời khắc hắn ta sắp biến mất vào không trung, lại nhìn thấy Lê Trường Phong đỡ Cung Phất Vũ đang hộc máu từ dưới đất chậm rãi đứng lên.

Lúc này, ánh mắt quốc sư khẽ động, chậm rãi hiện lên ý cười ăn miếng trả miếng.

Sau đó, hắn ta nói với Cung Phất Vũ bằng một giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo ý cười như rắn độc:”Tiểu Quận Vương, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với tình căn của người yêu ngươi không?”

Cách đó không xa, ánh mắt Cung Minh Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, nắm tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.

Mà Cung Phất Vũ vốn đang lo lắng cho Thẩm Thanh Đường và Tần Di, chợt nghe thấy quốc sư nói vậy, y đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng mạnh đầu lên nhìn quốc sư đang lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Phất Vũ, quốc sư thỏa mãn mỉm cười, lúc này hắn ta nhìn thẳng vào Cung Minh Trạch, nhẹ nhàng nói: “Hãy hỏi ca ca tốt của ngươi đi, hắn biết rõ hơn ta nhiều.”

Nói xong lời này, quốc sư cười ha hả biến mất, tiếng cười vang vọng phía trên Thủ Dương Tông, nghe thấy khiến ai cũng rùng mình.

Trong sân thi đấu, có một sự im lặng chết chóc.

Cuối cùng, Cung Minh Trạch là người lên tiếng trước, anh ta lặng lẽ nhìn Cung Phất Vũ và nói một cách bình tĩnh: “Chuyện này ta trở về sẽ giải thích với đệ.”

·



Thập Vạn Đại Hoang, dưới chân là sa mạc, trên đầu là mặt trời chói chan.

Tần Di cõng Thẩm Thanh Đường chạy như điên về phía trước.

Tần Di không biết Thẩm Thanh Đường đã đổ bao nhiêu máu.

Tất cả những gì hắn biết là bộ quần áo trắng của Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm máu, xiêm y của hắn cũng sắp bị máu thấm ướt.

Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Hắn chỉ nghĩ, nhanh lên, nhanh nữa lên, tìm được ốc đảo là tốt rồi.

Môi của Thẩm Thanh Đường vẫn lặng lẽ áp vào tai hắn, hơi thở của cậu ấm áp nhưng càng lúc càng yếu ớt, đứt quãng.

Tần Di sắp phát điên rồi.

Thế nhưng trước mặt là một khoảng không mờ mịt, cát vàng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.

Ngay khi Tần Di sắp sụp đổ, hắn nghe thấy Thẩm Thanh Đường hơi thở mong manh thì thầm vào tai hắn: “Lan Đình… đi về phía nam.”

Tần Di giật mình, gần như lập tức quay người điên cuồng lao về phía nam.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng một ốc đảo nhỏ cũng xuất hiện trước mặt Tần Di.

Khi đặt Thẩm Thanh Đường xuống, hắn loạng choạng kiệt sức quỳ rạp xuống đất.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm chặt Thẩm Thanh Đường ở trong lòng, không để Thẩm Thanh Đường bị va chạm.

Dưới mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, nhưng dù sao vẫn còn một chút cây xanh.

Lúc này, Tần Di dường như nín thở, hai tay run rẩy chậm rãi đặt Thẩm Thanh Đường gần như đã bị xé thành từng mảnh và nửa người đã biến thành dây leo vào trong đám cỏ dại.

Khoảnh khắc cơ thể Thẩm Thanh Đường tiếp xúc với đám cỏ dại đó, một ánh sáng xanh dịu nhẹ từ từ sáng lên, sau đó nó được truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Đường từng chút một.

Cuối cùng Tần Di cũng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó hắn cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, áp trán vào vầng trán trắng trẻo của Thẩm Thanh Đường như gục xuống.

Lần đầu tiên, nước mắt hắn điên cuồng chảy xuống theo khóe mắt.

Không biết qua bao lâu, Tần Di đột nhiên nghe được một tiếng thở dài trầm thấp lại cực kỳ dịu dàng.

“Lan Đình, nước mắt của chàng nhỏ vào vết thương của em rồi…”

“Đau lắm.”

Tần Di sửng sốt, khóe môi mấp máy, sau đó đưa tay lên qua loa lau đi nước mắt.

Tiếp đó, với đôi môi run rẩy, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường càng chặt hơn nữa.

Một sợi dây leo mềm mại lặng lẽ leo lên, vuốt ve lưng Tần Di, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ dành.

Cảm nhận được động tác của dây leo, trái tim Tần Di run lên, không khỏi cúi đầu nhìn lại.

Thẩm Thanh Đường vẫn nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt thấm đẫm máu, nửa khuôn mặt còn lại có hoa văn khô héo như vỏ cây, nhưng biểu cảm lúc này lại bình tĩnh và dịu dàng đến lạ.

Vừa rồi nói chuyện cậu đã dùng hết sức lực của mình rồi.

Bây giờ, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Tần Di chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, và dường như hiểu được suy nghĩ của cậu.

Lúc này, Tần Di cúi đầu, nhẹ nhàng trân quý đặt lên đôi môi mỏng không còn chút máu của Thẩm Thanh Đường một nụ hôn, sau đó nghiêng người, từ từ nằm xuống bên cạnh cậu.

Hắn siết chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Thanh Đường, cùng Thẩm Thanh Đường đan mười ngón tay vào nhau.

“Ngủ đi.”

“Ta sẽ luôn bên em.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.