Cung Minh Trạch không dám nghĩ.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy đây là một trò đùa ác ý của Ông Trời dành cho mình.
Thực ra ngay từ cái hôm nhìn thấy Thẩm Thanh Đường xả thân đỡ một kích cuối cùng của quốc sư thay cho Tần Di, nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh tràn ngập khắp bầu trời, trái tim vốn cứng rắn như sắt đá của Cung Minh Trạch đã bị dao động.
Hóa ra… Thẩm Thanh Đường là người như vậy sao?
Sau khi cản lại đòn cuối cùng của quốc sư, trong lòng anh ta thoáng cảm thấy bất an, nhưng lúc đó anh ta cũng không hiểu cảm giác bất an này đến từ đâu.
Bây giờ … cuối cùng anh ta cũng hiểu được rồi.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao khi đó anh không nghĩ đến việc đi xác minh một lần?
Tại sao ngày hôm đó khi nghe thấy người khác gọi tên Lâm Cẩn Du anh liền nhận nhầm người?
Tại sao khi không thấy cây hòe ở Lâm gia, anh lại chỉ cho rằng cây hòe đã bị chặt đi mà không hề nghi ngờ một chút nào?
Cung Minh Trạch tự biết chuyện này nên trách bản thân mình tự phụ, trách anh ta chưa làm rõ mọi chuyện đã tự đưa ra kết luận theo ý của mình.
Nhưng trách cứ thì có ích gì?
Lặng lẽ trốn phía sau bức tường, lắng nghe Thẩm Thanh Ngạn và Liễu Nhứ Lam lại bắt đầu trò chuyện, những lời thì thầm của hai người rơi vào tai Cung Minh Trạch, lại khiến màng nhĩ của Cung Minh Trạch phát đau.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523163/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.