Cố Thanh Dung dẫn Tần Di đi về phía trước, hai người đi một đoạn đường dài, sau khi đã chắc chắn Thẩm Thanh Đường không nghe được bọn họ nói chuyện, Cố Thanh Dung chợt lên tiếng: “Kỳ thực, có một chuyện có lẽ ngươi không rõ.”
Tần Di: “Chuyện gì?”
“Linh hồn của đạo lữ ngươi chắc hẳn chưa từng thay đổi. Theo như cậu ta nói, linh hồn gốc của cậu ta chắc là con người, nhưng độ dung hợp linh hồn giữa các linh thực vật với nhau vốn đã không cao, huống chi là giữa linh thực vật với con người.”
“Linh hồn và cơ thể của cậu ta rất tương thích, mấy ngày nay ta cũng chưa từng nhìn thấy dấu vết nào về việc cậu ta từng hoán đổi linh hồn, nhưng ta không cách nào đoán được vì sao cậu ta lại cảm thấy bản thân không phải người của thế giới này.”
Đôi lông mày mảnh của Tần Di chậm rãi nhíu lại, thật lâu sau, hắn đột nhiên bình tĩnh nở nụ cười: “Vậy cũng tốt, dù sao mặc kệ như thế nào thì ta đều muốn em ấy.”
Cố Thanh Dung: …
Cuối cùng, Cố Thanh Dung mặt không đổi sắc quay đầu đi, nói: “Mau đi thôi.”
Đúng là đáng đời anh khi nói nhiều thêm một câu như vậy.
·
Hóa Long Thảo mọc ở ngọn núi phía sau đền Thần, ngọn núi đó quanh năm bị mây mù che phủ, cực kỳ hiểm trở.
Cố Thanh Dung chỉ dẫn Tần Di tới trước núi liền nói: “Hóa Long Thảo ở trong núi, nếu ngươi có cùng huyết thống, khi vào trong núi sẽ cảm nhận được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523158/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.