Câu này của Tần Di quả thật khiến Thẩm Thanh Đường đỡ không nổi, mặt cậu đỏ rồi lại đỏ, cả người mềm nhũn trong lòng Tần Di.
Cơ mà lúc này Thẩm Thanh Đường vẫn giữ được một tia tỉnh táo, cuối cùng cậu kéo nhẹ tay Tần Di, nhỏ giọng nói: “Vào trong đi.”
Tần Di im lặng cười cười, tạm thời buông tha cho Thẩm Thanh Đường, sau đó bế bạch y nhẹ nhàng mềm mại ở trong lòng đứng dậy.
Cửa động lặng lẽ đóng lại sau lưng hai người, ngoài động phủ trăng sáng treo cao, trong động lại rực rỡ cảnh xuân.
·
Sáng sớm hôm sau, tia nắng dịu nhẹ đầu tiên lặng lẽ chiếu vào nhà, chiếu sáng cả căn phòng tràn ngập sức sống.
Thẩm Thanh Đường nằm trên giường, bọc trong chiếc chăn bông mềm mại, mái tóc đen nhánh xõa tung bên gối, đôi gò má trắng nõn xinh đẹp hơi ửng hồng, hàng mi dày cụp xuống, đôi môi mỏng hơi cong lên, như thể cậu đang mơ một giấc mơ cực kỳ ngọt ngào.
Tần Di lặng lẽ mặc áo khoác, nhìn chăm chú Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh, cảm thấy trái tim mình lúc này mềm mại ngọt ngào như nụ cười trên môi Thẩm Thanh Đường.
Có điều bây giờ hắn vẫn nhớ mình còn có việc phải làm, nghĩ ngợi một chút, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng nõn như ngọc của Thẩm Thanh Đường, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Có một số việc, hắn vẫn phải hỏi Thẩm Thanh Ngạn, dù chết cũng phải hết trong minh bạch mới được.
Tối qua, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-xinh-dep-benh-tat-cua-nhan-vat-phan-dien/2523106/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.