PN3: LTPxCPV: Từ giờ trở đi, duyên phận sư đồ của chúng tachấm hết.
Khi Cung Phất Vũ tỉnh lại, nhìn thấy Lê Trường Phong vẫn còn đang ngủ, lần đầu tiên trong đôi mắt long lanh có chút ảm đạm không thể che giấu được ý cười.
Y khẽ chớp đôi hàng mi dài, lặng lẽ nghiêng người nhìn Lê Trường Phong.
Lê Trường Phong đang nhắm hai mắt, hàng mi mỏng yên lặng rũ xuống, làn da trắng lạnh lùng thoáng ửng hồng, vẻ nghiêm túc trầm lắng trên mặt đều bị quét sạch.
Cung Phất Vũ ngắm nghía một hồi, cảm thấy hạnh phúc đến lạ.
Hóa ra Lê Trường Phong đã thích y từ rất lâu rồi.
Ban đầu y còn cho rằng, Lê Trường Phong tu vô tình đạo sẽ luôn giữ mối quan hệ sư đồ với y cho đến lúc tuổi già qua đời.
Mặc dù y cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trong biển ý thức của Lê Trường Phong và tình căn như một cây đại thụ cao chọc trời kia, Cung Phất Vũ chợt hiểu ra.
Kỳ thật bản thân y không hề cam lòng chỉ là sư đồ với Lê Trường Phong.
Nếu Lê Trường Phong lo lắng chuyện này, vậy thì không thành vấn đề rồi.
Sư tôn của Cung Phất Vũ y phải từ Nguyên Anh trở lên, nhưng nếu làm đạo lữ của y thì có phải là Nguyên Anh hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ như vậy, con chim nhỏ trong lòng Cung Phất Vũ vỗ cánh bay ra ngoài, ríu rít hót líu lo.
Sau cùng, Cung Phất Vũ cũng không đánh thức Lê Trường Phong dậy mà đỡ hắn vào trong phòng ngủ.
Bản thân thì đi ra ngoài phòng, lặng lẽ truyền tin cho mẫu hậu và Cung Minh Trạch.
Truyền tin xong, Cung Phất Vũ nhìn trăng sáng trên bầu trời, rồi lại nhìn Lê Trường Phong đang ngủ ngon lành trên chiếc giường mềm mại ở trong phòng, khóe môi bất giác nở một nụ cười khẽ.
Nhưng Cung Phất Vũ nào đâu có ngờ, chính dòng tin nhắn gửi cho Cung Minh Trạch ấy đã thẳng thừng cắt đứt duyên phận mười mấy năm giữa y và Lê Trường Phong.
Khi đó y chỉ nghĩ rằng, nếu y thực sự muốn kết thành đạo lữ với Lê Trường Phong, phụ hoàng có thể không đến, nhưng Cung Minh Trạch và mẫu hậu thì nhất định phải đến.
•
Tuy rằng Cung Phất Vũ lúc đó đã hiểu được nhiều chuyện, nhưng dù sao y cũng chỉ mới mười mấy tuổi, con đường tình ái giống như một tờ giấy trắng tinh. Cảm thấy nếu đối phương thích y, y cũng thích đối phương, vậy thì đây chính là mối nhân duyên trời định rồi.
Nhưng y nào có ngờ, khi y vui vẻ tỉ mỉ trang trí động phủ, kéo tay Lê Trường Phong, muốn cho Lê Trường Phong một niềm vui bất ngờ, thì Lê Trường Phong lại đứng trước cặp nến long phượng, thấp giọng từ chối y.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Cung Phất Vũ trắng bệch, cả người mất kiểm soát run rẩy cả lên, vẻ mặt trở nên cực kỳ kích động.
Y nhìn Lê Trường Phong sắc mặt hơi tái nhợt nhưng lại cực kỳ quyết tuyệt, nếu không phải y không muốn phá hủy toàn bộ bầu không khí tốt đẹp này, có lẽ y đã xông lên túm lấy Lê Trường Phong tra hỏi.
Vì vậy trước hết, Cung Phất Vũ chỉ dùng cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Lê Trường Phong, khàn giọng run run hỏi: “Con hỏi lại một lần nữa, sư tôn, người là thật lòng không muốn, hay là chỉ vì người tu vô tình đạo?”
Lê Trường Phong nhìn đôi mắt trong veo đã ngấn nước của Cung Phất Vũ, một lúc sau hắn nhắm mắt lại, thở dài nói: “Phất Vũ, con thật sự đã hiểu lầm rồi.”
“Ta quả thực, chưa từng thích con.”
“Đối với con chỉ có tình cảm sư đồ.”
Giây phút ấy, Cung Phất Vũ chợt nghe thấy một thứ âm thanh gọi là tan nát cõi lòng.
Y ngỡ ngàng đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao.
Một lúc sau, Cung Phất Vũ không thể không quay đầu đi lau mắt một phen, sau đó y run rẩy nói: “Sư tôn, con biết con vội vàng như vậy là con không đúng, nhưng sư tôn người đừng có gạt con mà.”
Lê Trường Phong khẽ nhíu mày: “Gì cơ?”
Cung Phất Vũ trầm mặc một lát, cố nén nước mắt, ngước mắt nhìn Lê Trường Phong, thấp giọng nói: “Con đã xem biển ý thức của sư tôn rồi, con đã thấy tình căn của người, người thích con.”
Nhìn thấy sự khẩn cầu trong đôi mắt xinh đẹp trong veo của Cung Phất Vũ, trong mắt Lê Trường Phong bất giác hiện lên một tia đau lòng, nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt hiu quạnh.
Sau đó, hắn nói ra một câu, câu nói mà suốt cả đời Cung Phất Vũ sẽ chẳng bao giờ quên được.
Hắn nói: “Nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ xem con là đồ đệ.”
“Là đồ đệ độc nhất vô nhị.”
Cung Phất Vũ rốt cuộc cũng không khống chế được vẻ mặt của mình nữa, Lê Trường Phong vừa dứt lời y liền xông tới.
Đôi môi ấm áp mà run rẩy dán lên môi Lê Trường Phong.
Nhưng hôn được một lúc, Cung Phất Vũ chỉ cảm thấy lạnh thấu tâm can.
Lê Trường Phong vẫn đứng ở đó, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng đá.
Môi của Lê Trường Phong rất lạnh, trái tim vốn nóng bỏng của Cung Phất Vũ cũng bị hơi lạnh thấu xương trên người Lê Trường Phong làm cho tê tái.
Y cứng ngắc áp môi mình vào môi Lê Trường Phong.
Nhưng chỉ thấy lạnh càng thêm lạnh.
Lạnh đến tuyệt vọng.
Khi Cung Phất Vũ rời khỏi môi Lê Trường Phong, trong mắt đã tràn đầy nước mắt trong suốt, y lẳng lặng nhìn chằm chằm Lê Trường Phong một hồi lâu, rồi bỗng nhiên trong nước mắt lưng tròng, y chậm rãi nở nụ cười.
“Có vẻ như ta sai rồi.”
“Ngươi thật sự chỉ xem ta là đồ đệ.”
“Đáng tiếc, ta sẽ không làm sư đồ với người mình thích.”
“Từ giờ trở đi, duyên phận sư đồ của chúng ta chấm hết.”
Khi nói ra lời này, từng câu từng chữ của Cung Phất Vũ lạnh thấu xương, nhưng lại mang theo chút run rẩy, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Lê Trường Phong.
Y vẫn tưởng rằng, Lê Trường Phong trước giờ sợ nhất là y nói lời tàn nhẫn, nói không chừng sẽ chịu thua dỗ dành y?
Nhưng y chẳng thể ngờ được, Lê Trường Phong sau khi nghe y nói vậy, cơ thể hơi run lên, nhưng chẳng mấy chốc liền cười nhạt một tiếng.
“Ngươi nói đúng, là ta dạy ngươi không tốt.”
“Chúng ta quả thật không nên làm sư đồ nữa.”
“Nếu ngươi vẫn muốn bái người khác làm sư tôn, có thể nói —— “
“Câm miệng!”
Cung Phất Vũ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, y sụp đổ rồi.
Lúc này y vung mạnh tay lên, đánh bay chân nến phía sau lưng Lê Trường Phong.
Xoảng một tiếng, nến long phượng và giá cắm nến vỡ nát, sáp nến đỏ như máu rớt xuống mặt đất, từng giọt từng giọt nóng hổi, giống như nước mắt thương tâm của ai kia.
Cung Phất Vũ chẳng hề quay đầu lại, y phất tay áo hóa thành một luồng sáng vàng bay về phía chân trời.
Lê Trường Phong thấy vậy theo bản năng liền đuổi theo hai bước.
Nhưng rất nhanh, hắn liền tỉnh táo lại, sau đó hắn im lặng nắm chặt nắm tay, đứng yên tại chỗ.
Không lâu sau, một bóng người màu trắng lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lê Trường Phong.
“Ngươi làm rất tốt, nếu không để Phất Vũ chết tâm, chờ đến khi các ngươi kết thành đạo lữ, Bệ hạ nhất định sẽ lưu đày Phất Vũ.”
Người này chính là Cung Minh Trạch.
Lê Trường Phong trầm mặc một lúc, mới thấp giọng hỏi: “Vậy… còn chuyện của mẫu phi Phất Vũ?”
“Ta sẽ giữ bí mật.”
“Mị tộc tạo phản, Ninh phi tự nhốt mình trong lãnh cung còn dâng huyết thư cho Bệ hạ mới bảo toàn được tính mạng của Phất Vũ, lúc này chuyện yêu đương của các ngươi mà truyền tới tai Bệ hạ, Bệ hạ rất có thể sẽ giận chó đánh mèo.”
“Nhưng còn việc tu hành của Phất Vũ—”
“Trưởng môn sẽ dẫn dắt y.”
“Ngươi tránh xa y ra, đừng làm ảnh hưởng đến đạo tâm của y.”
“……Được.”
•
Cung Phất Vũ uống rượu ba ngày liên tiếp, say đến bất tỉnh nhân sự.
Nhưng sau này y mới biết được, thất tình không phải là nhát dao đau nhất, nhát dao đau nhất chính là vừa thất tình vừa mất người thân.
Mị tộc bị đánh bại, tin tức Ninh phi bị nhốt trong lãnh cung một tháng đã âm thầm tự sát cũng truyền đến tai Cung Phất Vũ.
Không ai có thể che giấu được.
Bởi vì Bệ hạ đã hạ chiếu chỉ.
Cung Phất Vũ đã say đến mức sắp mất đi thần trí khi nhìn thấy chiếu chỉ căn bản không thể tin được.
Đợi đến khi y tỉnh táo lại, tay chân cả người đều run lên lẩy bẩy.
Y khóc đến khi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc tiếp, có mấy lần muốn xông ra ngoài đều bị Lê Trường Phong ôm chặt lại.
Đến cuối cùng, Cung Phất Vũ không nhịn được cắn mạnh vào bả vai Lê Trường Phong.
Lần này y cắn rất mạnh, máu tươi trong nháy mắt liền thấm ướt ra ngoài.
Nhưng Lê Trường Phong nhất quyết không rên lên một tiếng, chỉ yên lặng ôm chặt lấy Cung Phất Vũ.
•
Thời gian sau đó, Lê Trường Phong ngày đêm ở bên cạnh Cung Phất Vũ.
Mới đầu, Cung Phất Vũ không muốn thấy mặt Lê Trường Phong, nhưng Lê Trường Phong vẫn không rời đi, phát huy sự kiên trì và ngang ngược đến cực điểm.
Cuối cùng, cho đến buổi tối hôm nay, Cung Phất Vũ mặc đồ ngủ màu trắng, hai mắt sưng đỏ ghé vào trên giường, nói câu đầu tiên với Lê Trường Phong sau nửa tháng trời: “Ta muốn ăn đào.”
Lê Trường Phong giật mình, lập tức đứng dậy nói: “Ta đi tìm.”
Sau khi Lê Trường Phong đi ra ngoài, Cung Phất Vũ nằm ở trên giường, yên lặng vùi đầu vào ống tay áo.
Kỳ thực, mùa này làm gì có đào, y chỉ là thật sự không muốn Lê Trường Phong cứ ở bên cạnh y như vậy.
Sự thương hại không phải tình yêu đó, y thà không có còn hơn.
Nhưng Cung Phất Vũ dù thế nào cũng không ngờ được, Lê Trường Phong thực sự tìm thấy đào mang về.
Cả người cũng ướt sũng nước.
Nhưng lúc này Lê Trường Phong không quan tâm đến những thứ khác, hắn lấy ra một chiếc túi lưới làm từ dây gai, đem tất cả trái cây tươi trong túi lưới đưa đến trước mặt Cung Phất Vũ.
Trong đó không chỉ có đào mà còn có các loại trái cây khác như nho, dưa, lê, vậy mà còn không phải cùng một mùa.
Cung Phất Vũ nhìn mấy loại trái cây này, rồi lại nhìn Lê Trường Phong ở trước mặt, cuối cùng nhịn không được lạnh lùng hỏi: “Ngươi từ đâu tìm được mấy loại trái cây này?”
Lê Trường Phong cười cười, làm phép hong khô quần áo và đầu tóc, rồi nói: “Nhờ một vị bằng hữu làm giúp.”
“Nói dối.” Cung Phất Vũ không chút do dự chọc thủng lời nói dối của Lê Trường Phong, “Ngươi làm gì có bằng hữu?”
Lê Trường Phong: …
Kể từ ngày Cung Phất Vũ cắt đứt với Lê Trường Phong, lại trải qua nỗi đau mất mẹ, y cũng không thèm giả bộ trước mặt Lê Trường Phong nữa.
Nói chuyện lúc nào cũng lạnh lùng và cay độc.
Lê Trường Phong biết tâm tình của Cung Phất Vũ không tốt, cho nên cũng không trách y, trầm mặc một lát, chỉ hỏi: “Ngươi không muốn ăn sao?”
Cung Phất Vũ hơi sửng sốt, sau đó lặng lẽ quay đầu đi: “Ừ, mang đi đi.”
Nhìn thấy hành động của Cung Phất Vũ, Lê Trường Phong không khỏi thở dài, sau đó hắn cũng không cầm trái cây đi mà lấy ra từng quả, dùng dao gọt vỏ, đặt vào đĩa sứ trước mặt Cung Phất Vũ.
Mặc dù Cung Phất Vũ đã cố gắng hết sức không cho mình đi nhìn Lê Trường Phong, nhưng hàng mi hơi run của y đã bán đứng cảm xúc của y.
Cuối cùng y cũng chịu không nổi nữa, vung tay hất trái cây trong tay Lê Trường Phong xuống đất, cả giận nói: “Nếu như ngươi không thích ta, thì cũng đừng có ở đây làm bộ thương hại ta! Thứ ta không cần nhất chính là sự thương hại của ngươi!”
Lê Trường Phong: …
Nhưng nhìn lồng ngực hơi phập phồng và đôi mắt đỏ hoe của Cung Phất Vũ, Lê Trường Phong trầm mặc một lát, không nhiều lời, chỉ đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Cung Phất Vũ.
“Ta không có thương hại ngươi, ta chỉ muốn ngươi vui lên một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]