An Thành vừa để đồ xuống, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái ghế dựa trong sân.
Anh đi tới nhìn trái nhìn phải, đưa tay sờ sờ, sau đó hỏi Thẩm Lương: "Lương này, cái ghế này ngồi được không? Có gãy không?"
Thẩm Lương đứng cách đó không xa lườm anh: "Cậu không nhìn xem là ai làm, có mấy người ngồi thử rồi, cậu cứ yên tâm đi."
An Thành cười hehe, nhẹ nhàng dựa vào ghế.
"A... Thoải mái!" An Thành biến thành con cá muối, nhào nặn cái chăn lót bên dưới: "Thiên tài nào nghĩ ra chuyện lót chăn vào vậy?"
"Tôi." Thẩm Lương không chút khiêm tốn tự khen bản thân, vừa rửa rau vừa đáp: "Nhưng chăn là do Mạc Lâm làm."
"Ngại quá." An thành ngoài miệng thì nói ngại quá, thân thể thì uốn tới ẹo lui trên chăn: "Mọi người đến nằm đi, trong sân có gió thoảng, đừng làm bẩn là được."
"Không sao hết!" Mạc Lâm chặt đầu cá: "Tôi với Lạc Lạc đắp chung một cái, nhiệt độ cơ thể Lạc Lạc thấp, đắp chung vẫn rất mát."
Vẻ mặt An Thành như bị nghẹn: "..."
Chưa kịp chuẩn bị đã bị thồn một họng cơm.
Mọi người nhìn vẻ mặt của An Thành, không nhịn được cười.
Thật ra An Thành rất đẹp trai, nhân duyên cũng không tồi, chỉ không biết đường tình duyên bị chặn ở đâu, người anh thích không thích anh, người thích anh thì anh không thích, mấy quả dưa lê trong quá khứ toàn là giả.
Một người ngoài ba mươi trông vẫn y như đứa trẻ, khi đặt cạnh Thẩm Lương ai cũng nghĩ An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/3559264/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.